Tuyên Hoà năm thứ năm,
Mồng chín tháng chín,
Gia Cát Thần Hầu đi về cõi tiên.
Triều thần và dân chúng đều rúng động.
Đương triều thiên tử hạ chiếu đình triều bảy ngày, tự mình dẫn văn võ bá quan đi Thần Hầu phủ phúng viếng, cũng ban thưởng danh hào “Võ”.
Lúc cử hành tang lễ, đủ loại quan loại khóc rống chảy nước mắt, tiếng khóc than rung chuyển đại địa.
…
Trong số những người đến phúng viếng, có hai người trong lòng thật sự cảm thấy rất khó chịu.
Người cảm thấy khó chịu nhất, chỉ sợ chính là đương kim thiên tử, Huy Tông Triệu Cát.
Khi gã vừa mới đăng cơ ngôi vị hoàng đế, cũng từng có hùng tâm tráng chí, nguyện nghiêm túc chăm lo triều chính.
Bởi vì đương thời lúc đó cũng coi như chọn đúng hiền tài, cho nên vài năm đầu, Đại Tống quả thật cũng có một bầu không khí an cư lạc nghiệp.
Đáng tiếc chính là,
Tuy rằng gã một mặt rất thích làm việc lớn hám công to, mặt khác lại chỉ mong an nhàn hưởng lạc, để cho một số người lòng dạ khó lường thừa cơ mà vào, dần dần bị bọn gian thần đầu độc, cho nên triều chính hoang phế, quốc sự tiêu điều.
Đương thời mỗi khi trung thần hiền thần can gián, gã đều cảm thấy không lọt tai, phiền não không chịu nổi, chỉ riêng Gia Cát mỗi khi có ý kiến, còn coi như thú vị, nên những khi có việc, gã cũng sẽ nhớ hỏi Gia Cát Thần hầu.
Chẳng qua, tính cách Triệu Cát từ nhỏ đã thất thường, hơn nữa vây cánh Sái Kinh không ngừng châm ngòi thổi gió, gây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nien-thieu-vo-tinh/1321794/quyen-2-chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.