Kim Ngọc Mãn đường,
Trong nhã các,
Kim Minh Diễm dùng một giọng điệu khó tin hỏi lại: “Lúc đầu ngươi cố ý lưu lại hương trong miếu? Cố ý để lộ manh mối của chúng ta?”
Người đối diện với nàng trầm ngâm,
Sự trầm ngâm của y thật ra cũng là một loại lãnh đạm,
Một loại lãnh đạm cố ý kéo dài khoảng cách giữa hai người.
– tuy rằng miễn cưỡng cũng có thể nói đây là nơi y đã lớn lên,
– nhưng y trở lại nơi này, hoàn toàn không phải xuất phát từ ý muốn của bản thân.
Im lặng một lúc lâu,
Rốt cuộc y mở miệng, cũng không để Kim Minh Diễm truy vấn nguyên do.
Bởi vì y biết, nàng cũng rất rõ ràng,
– y và nàng, hay có lẽ nói y và bọn họ, ngay từ đầu đã không cùng chung một đường,
– thay vì bận tâm thân phận đối phương, không bằng gọn gàng dứt khoát, nói cho rõ ràng.
Huống hồ,
Y bây giờ,
Cũng không phải là một người sẽ bận tâm tới thân phận đối phương.
“Ta chỉ là nhận ân tình của người ta, được người ta nhờ cậy, theo dặn dò của người ta mà thôi, ta không phải là người của các ngươi, càng không muốn có bất cứ liên hệ nào với các ngươi.”
“Không muốn có liên hệ?”
Kim Minh Diễm nở nụ cười, rồi đột nhiên nghiêm mặt.
“Ngươi tưởng không muốn thì sẽ không có sao? Chuyện trên đời này, có thể giản đơn như vậy? Ngươi đừng quên… Người nào?!”
Lời còn chưa dứt,
Nàng đã tung người khỏi ghế,
Nhưng mục tiêu không phải là người đối diện với nàng,
Mà là ngoài cửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nien-thieu-vo-tinh/1321797/quyen-2-chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.