Vô Tình không nhớ rõ mình làm thế nào rời khỏi Phong Nguyệt sơn trang
Hiện tại y chỉ muốn quên đi nơi đó.
Nơi đó,
Đã từng khiến y buông tha cho hoài bão mà trầm tuý, mà mê lạc.
Nơi đó,
Cũng ghi lại giấc mộng hoang đường nhất trong cuộc đời y.
Nhưng mà,
Ảo mộng cho dù có đẹp đến đâu cũng không thể chống lại được hiện thực tàn khốc.
…
Trên đời này,
Có hai thứ tình cảm mãnh liệt nhất:
Yêu và hận,
Đó là hai thứ tình cảm cực đoan,
– tựa như ngày và đêm, như đen và trắng,
– rạch ròi, không xen lẫn.
***
Từ đầu tới cuối,
Vô Tình không rên nửa tiếng.
– thật giống như vô luận y phải đối mặt với hiểm ác đáng sợ như thế nào,
– vô luận tăng thêm lên người y bao nhiêu loại giày vò,
– y đều không sợ hãi.
Cũng không biết trải qua bao lâu…
Vũ nhục, ngược đãi… Dùng một loại phương thức gần như lăng trì,
Nhưng không có cách nào khiến người ở dưới thân phát ra nửa tiếng,
– không có nổi giận, không có cầu xin, càng không có rên rỉ.
Thế nhưng,
Cường bạo không chút khoan dung như vậy,
Một lần lại một lần,
Tuyệt đối không thể không thống khổ!
Thân hình là gắn bó như vậy, mà tâm lại cách xa nhau vạn dặm.
Quá khứ đã từng luyến mộ, đã từng thương tiếc, nâng niu không dám thương tổn, tận lực tìm kiếm sự hoà hợp.
Rõ ràng đã từng có những khoảnh khắc tiêu hồn, suốt đời khó quên,
Nhưng mà hôm nay lại muốn tự tay tay xé nát…
– thế nhưng,
– đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nien-thieu-vo-tinh/1321780/quyen-2-chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.