Kim Phong Tế Vũ lâu,
Thích Thiếu Thương quay lưng về phía Tôn Ngư.
“Ta vẫn không rõ, rốt cuộc ngươi là ai?”
Tôn Ngư chậm rãi đi từ cửa vào sảnh.
Hắn nhìn Thích Thiếu Thương hỏi: “Lâu chủ có gì nghi vấn?”
“Vì sao ngươi lại biết mấy ngày nay Vô Tình luôn ở tại Phong Nguyệt sơn trang?”
…
“Ban đầu ngươi là người do Vương Tiểu Thạch một tay cất nhắc, thế nhưng sau đó lại một lần được Bạch Sầu Phi trọng dụng.”
Thích Thiếu Thương xoay người,
Hắn nhìn chằm chằm vào bảo đao bên hông Tôn Ngư,
“Nếu như ta không nhìn lầm, đao này hẳn là binh khí của Địch Thanh Lân năm xưa – Ôn Nhu.”
Tôn Ngư gật đầu: “Không sai. Nhãn lực của lâu chủ quả nhiên thật tốt.”
Thích Thiếu Thương nói tiếp: “Theo ta được biết, sau khi Địch tiểu hầu gia chết dưới Ly Biệt câu của Dương Tranh, thanh đao này đã biến mất khỏi giang hồ, sau lại, qua tay nhiều người cuối cùng rơi vào tay Phương Ứng Khán.”
Tôn Ngư hơi lúng túng, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu nói: “Không sai.”
Thích Thiếu Thương lại hỏi: “Vậy thì, đao của Phương Ứng Khán, vì sao lại ở trong tay ngươi?”
“Ngươi và Phương Ứng Khán, thật ra có quan hệ gì?”
Tôn Ngư còn chưa trả lời,
Một giọng nói từ bên ngoài đã vang lên,
“Tôn Ngư không phải là thuộc hạ của Phương Ứng Khán.”
Tôn Ngư không quay đầu lại,
Bởi vì chủ nhân của giọng nói kia chính là nguyên lão ba triều, quân sư hai đời của Phong Vũ lâu – “Đồng Tẩu Vô Khi” Dương Vô Tà.
Thích Thiếu Thương gật đầu nói với Dương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nien-thieu-vo-tinh/1321781/quyen-2-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.