Phương Ứng Khán cảm thấy chấn động, rồi đột nhiên tỉnh táo lại.
– bất luận tương lai ra sao, điều quan trọng nhất trong lúc này là nắm lấy hiện tại.
Hắn đứng dậy, nói với Vô Tình: “Cũng được. Ngày hôm nay ta hứa với ngươi, chỉ cần Nhai Dư đồng ý cùng ta suốt đời bên nhau, Phương Ứng Khán nguyện vì ngươi buông tha thiên hạ!”
Vô Tình nhìn hắn, ánh mắt bình tĩnh vô ba, nhưng đáy mắt mang đầy bi thương.
“Lúc đầu, là ta sai lầm, tưởng rằng có thể dùng tình để đổi lấy thiên hạ bình an… Mà nay, ta đã rõ, có một số việc, đã định sẵn là không thể thay đổi.”
“Huống chi, ngươi căn bản là dã tâm bừng bừng. Tác phong hành vi của ngươi, có việc nào không phải là mưu đồ quyền vị… Giờ này hôm nay, ngươi nghĩ rằng ta còn có thể tin lời nói của ngươi sao?”
Nếu như lời nói lúc nãy chỉ khiến cho Phương Ứng Khán cảm thấy toàn thân lạnh lẽo,
Như vậy, lời nói mới vừa rồi của Vô Tình đã hoàn toàn ném hắn vào địa ngục.
– Thành Nhai Dư, ngươi giỏi lắm…
– ta tham luyến công danh, quyền thế, mỹ sắc, tham sân si tam độc đều có đủ…
– nhưng mà ngươi, sao lại không si?
– ngươi lập thệ cứu vớt thương sinh, nhưng lại quyết không độ ta một chuyến…
Gương mặt hắn không khỏi hiện lên một nụ cười thảm,
“Phương Ứng Khán ta có thể phản bội cả thiên hạ, chỉ duy nhất chung tình với ngươi…”
“Mà Vô Tình công tử ngươi đối với cả thiên hạ hữu tình, chỉ riêng đối với ta vô tình,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nien-thieu-vo-tinh/1321779/quyen-2-chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.