Có một số việc, quả thật Vô Tình đã quên.
Nhưng mà có một số việc, vĩnh viễn y cũng sẽ không bao giờ quên.
– bao gồm một thiếu niên năm xưa mới vừa vào kinh liền được hoàng đế phong vương hầu, đã từng thâm tình chân thành bày tỏ với y.
…
Trong đình viện,
Khắp nơi đều là mộc quế toả hương thơm ngát, vô số chấm nhỏ điểm xuyết nơi đầu cành.
Như ngọc vỡ, như tuyết rơi, như mộng cũ, như biển tình…
Huyễn hoá thành một mảnh ly sầu biệt tự không giống nhân gian.
…
Mặc dù ngẩn ngơ trong chốc lát,
Nhưng ý nghĩ của Vô Tình vẫn rất rõ ràng.
“Còn có một điều ta không hiểu, ngươi làm sao thuyết phục được Đường công công hợp tác với ngươi?”
Phương Ứng Khán cư nhiên cười cười,
“Thục Trung Đường môn vốn có mộng tưởng trở thành ‘Thiên hạ nhất đường’. Đường công công vẫn luôn cho rằng, chữ ‘đường’ đó, tự nhiên cũng có thể là chữ ‘Đường’ trong Thục trung Đường môn.”
“Sau đó, sự việc càng ngày càng nghiêm trọng, Lão Tự Hào Ôn gia bắt đầu làm khó dễ, Đường công công cũng có chút ứng phó không được…”
Vô Tình bỗng nhiên buồn bã nói: “Thì ra năm đó Phương phu nhân đến Nhất Điểm đường xin thế thúc giúp đỡ, chính là vì chuyện này.”
“Không sai… Thế nhưng, lúc đó, ta đã biết, cho dù Đường Liệt Hương có chết, ngươi cũng vẫn sẽ nhớ mãi nàng. Cho nên, nàng ta trái lại không cần phải chết.”
“Ta muốn nàng ta sống còn thống khổ hơn chết.”
“Ta muốn ngươi đối với nàng ta hoàn toàn hết hi vọng.”
“Bởi vì, nếu như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nien-thieu-vo-tinh/1321778/quyen-2-chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.