Trần Tinh Trạch biết đến sự tồn tại của Vưu Tiểu Lâm vào một ngày tuyết rơi nhiều. Nói đúng ra là gần Giáng Sinh. Cũng lãng mạn nhỉ. Mà lúc đấy nhìn Tiểu Lâm trông tội lắm. Cậu mặc một chiếc áo lông vũ vạt ngắn, quấn khăn quàng cổ, che gần hết khuôn mặt, chỉ để lộ ra một phần mặt cũng trắng như tuyết. Trên lưng cậu ấy là một cái cặp nặng chình chịch đầy sách, trong tay còn ôm một chồng sách, trông rất nặng, cậu không sao thẳng lưng lên được và quan trọng nhất, cậu không mang găng tay. Tuyết lạnh như vầy mà không đeo găng, tính để tay đóng băng luôn hả trời! Chính lúc đó, Tinh Trạch mới tò mò về cậu và có chút xót xa.
Trần Tinh Trạch xưa nay rất lười, không để ý gì đến chuyện trong trường có học sinh nào mới tới, nhưng từ sau hôm trông thấy Vưu Tiểu Lâm, cậu liền như bị ăn phải bùa mê thuốc lú, gần như tan tiết học nào cũng phải dạo một vòng trong hành lang. Lớp 5-4 nằm ở khúc quanh gần cầu thang, thế là Trần Tinh Trạch không ngừng leo lên leo xuống, chỉ để lúc đi ngang qua cửa có thể nhìn vào trong lớp một cái.Vưu Tiểu Lâm cũng rất phối hợp, không hề tham gia bất cứ hoạt động ngoại khoá nào, mỗi ngày ngồi lì ở bàn học đọc sách. Hai con người gần như trái ngược nhau, liệu có thể có một cái kết có hậu? Hãy đọc truyện để biết thêm nhé!