Bạn đang đọc truyện Nguyệt Hiên của tác giả Dã Thảo Hoang Sơn. Ngự thư phòng. Trong cái im lặng tuyệt đối của sự nghiêm trang ấy bỗng có âm thanh trầm thấp cất lên: - Phụ hoàng cho gọi thần nhi? Tiếp sau đó là âm thanh già nua hồi đáp: - Ừ. Nhị hoàng tử, con đến rồi à?- Vâng. Phụ hoàng có phân phó gì xin người cứ nói. - Đúng là ta có chuyện muốn nói với con! Ta có một kế hoạch gọi là "Câu cá", ta muốn con làm mồi câu. - Vâng. Phụ hoàng dạy sao con xin nghe vậy. - Được. Để câu được cá, ta cần con rời khỏi hoàng cung. - Vâng, phụ hoàng.
- Sau đó con đến bên bờ Bảo Định Giang câu cá cho ta. Con cá càng lớn càng tốt. Nếu con câu được cá trước khi lão già nhà ta quy tiên càng tốt hơn nữa. - Vâng. Tiếp sau đó là toàn bộ kế hoạch câu cá của vị vua già. Câu kết của ông lại khiến cho lòng người chua xót: - Hoàng nhi, ta biết ta làm như vậy sẽ khiến con chịu thiệt thòi. Là con tình nguyện. - Ta hiện tại là một vì quân vương, ta thay mặt bách tính lê dân, thay mặt cho hoàng đệ của con… xin cúi đầu cảm ơn con! Kim Long, đây có lẽ là lần cuối cùng ta gọi tên con. - Vâng. - Con lui xuống đi. - Vâng.
Hoàng cung. Trường Hành cung – dãy hành lang dài gần như bất tận. Kim Long sánh bước đi bên cạnh một người, người ấy toàn thân khoác lam bào. Kim Long là người mở lời trước: - Hoàng đệ không có gì muốn nói với ta sao? Người mặc lam bào đi bên cạnh chợt thở dài rồi nói: - Hoàng huynh, qua ngày mai bánh xe vận mệnh của chúng ta bắt đầu lăn bánh. Nếu hoàng huynh không chắc cứ nói với đệ, đệ sẵn sàng thay huynh làm tất cả. Nếu yêu thích thể loại này, đừng bỏ lỡ những truyện như Vợ Ơi, Yêu Lại Nhé và Mỗi Lần Đều Là Tôi Nằm Không Cũng Trúng Đạn.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.