Vọng Nguyệt trại.
Giờ Ngọ, cả trại cùng tập hợp vào nhà bếp, mùi rượu, mùi thức ăn nồng nặc.
Toàn Phong ngồi dạng chân trên chiếc ghế to, miệng ngồm ngoàm cái giò heo, một tay bưng vò rượu lớn.
- Đại ca.
- Gì?
- Đệ nghe nói hai hôm nữa xe quan ngân cứu tế của hoàng đế cho vùng phụ cận Bảo Định Giang sẽ đi ngang qua đây, chúng ta cướp không?
- Không cướp.
- Đại ca.
Hũ rượu trên tay Toàn Phong bay vèo về phía gã kia, gã đó mau mắn tránh được nhưng hũ rượu đập vào vách vỡ đánh choang một tiếng. Toàn Phong quát lên:
- Con mẹ nó, vừa rồi tao nói gì mày có nghe không. Không cướp là không cướp!
Gã kia xịu mặt:
- Không cướp thì không cướp.
Một lúc sau chợt có ai đó lên tiếng:
- Lão tam hôm nay lạ quá, ăn cả buổi không nói tiếng nào. Lão đại, lão tam sao thế?
- Muốn biết thì hỏi hắn. Lão nhị, ngươi biết khám bệnh phải không, lại xem hắn thế nào.
Người được gọi là lão nhị ngửa cổ tu cạn vò rượu trên tay rồi đứng lên. Y có vóc người ốm cao, gương mặt gầy trơ xương, mái tóc xỏa tung tán loạn. Gã đến trước mặc gã ngồi góc trái gian bếp, nghiêng đầu nhìn. Người bị y nhìn là thiếu niên, tóc vấn cao mày kiếm mắt xếch, bộ ria mép cắt tỉa gọn đẹp. Trông bề ngoài cũng thật bảnh bao, gã bị nhìn bộ ria lập tức giật giật. Gã đó chính là lão tam vừa được mọi người nhắc tới.
Lão nhị nhìn gã thêm lúc nữa cao giọng:
- Bệnh rồi!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyet-hien/1814241/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.