Con người.
Không phải sinh ra đều bình đẳng.
Như 18 đứa nhỏ còn lại, ta hiểu rõ mình phải mạnh hơn tất cả thì mới có cơ hội sống sót. Mẫu thân của ta đã qua đời còn phụ thân thì không hề mang tới cho ta chút hơi ấm tình thương nào.
Thánh Hỏa giáo, nơi này giống y như địa ngục.
Giáo chủ tên là Chung Diệc Dương, là phụ thân của ta. Ở đây có 19 đứa nhỏ, không, không chừng còn nhiều hơn, mà ta đơn giản chỉ là một trong số đó. Ngay từ khi hiểu chuyện ta đã biết, chỉ giả bộ mới có thể sinh tồn.
Trận chiến giữa 19 người và chỉ duy nhất một người được sống, được ngồi lên vị trí tối thượng kia. Đây là quy tắc trò chơi.
Quét dọn, giặt giũ, xách nước, học cách giấu kín bản thân, cách quy phục kẻ khác, thậm chí là học cách sủa.
Tất cả ta đều có thể làm.
Bởi vì ta còn họ Nam Cung, là họ của mẫu thân.
Bởi vì kẻ chiến thắng mới có thể đoạt được chữ “Chung” kia hay nói cách khác, vĩnh viễn không thể tồn tại hai chữ “Chung”.
Mục tiêu của ta giết chết 18 người còn lại, giết chết kẻ được gọi là phụ thân nọ cho dù máu của chúng ta đều màu đỏ. Nếu ngươi không chết thì ta mất mạng. Đó là trò chơi, một trò chơi sống còn.
Tần Y nói với ta, ta mạnh nhất trong số 19 đứa nhỏ.
Bởi vì ta có thừa sự nhẫn nại.
Có quy định trước 15 tuổi chúng ta sẽ không bị giết. Thứ duy nhất cho phép ám hại là khiến đối phương tự sát.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-nhuoc-ngu/1341911/chuong-39-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.