Con người.
Không phải sinh ra đều bình đẳng.
Từ bé, cuộc sống của ta đã chỉ quanh quẩn giữa phòng riêng và chiếc sân nhỏ. Phòng là để luyện văn còn sân là dành cho luyện võ.
Ta chưa từng bước nửa chân ra ngoài chiếc sân ấy. Ta đọc rất nhiều sách, biết rất nhiều chuyện nhưng chưa bao giờ được tận mắt nhìn thấy chúng. Bọn họ từng nói với ta, những bài luyện tập của ta so với người thường khó khăn hơn vạn lần và ta đang chạy đua với người tàng hình.
Trong sách vở có nhắc tới phụ mẫu, tới tình thân nhưng ta lại chẳng hiểu những thứ đó là gì. Không ai được ở trước mặt ta tùy tiện nói này nói nọ nên sự bình tĩnh, khả năng phán đoán đã ở trong ta từ lúc còn nhỏ. Mọi nghi hoặc đều phải bị hủy diệt ngay khi chỉ mới nảy mầm. Bọn họ muốn ta trở thành một người hoàn hảo, một người vô địch thiên hạ, một người có thể đảm đương sứ mệnh khôi phục.
Khi biết được việc này ta vẫn là một đứa nhỏ và nghĩ, phiền chết đi được.
Đôi lần ta cũng muốn chạy ra khỏi chiếc sân ấy, muốn xem thế giới bên ngoài bức tường nhưng đều thất bại. Nguyên lai, bọn họ luôn giám thị ta. Từ lúc hiểu chuyện, ta đã là người không có cảm xúc song khi bọn họ nhìn ta, ta vẫn hiểu rằng bọn họ đang vui mừng. Họ nói, ngươi là hy vọng lớn nhất của chúng ta. Ta nghĩ,
Điên hết cả đám.
Tưởng chừng ta sẽ mãi diện vô biểu tình như thế cho đến thời điểm ta biết mình còn muội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-nhuoc-ngu/1341910/chuong-39-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.