"Thuốc nước mà thôi." Một giây lúc Ngôn Vô Trạm cau mày, người trong say mê này đột nhiên mở miệng nói, giọng của y không mơ hồ lười biếng giống Ngôn Vô Trạm nghĩ, mà là khá rõ ràng, có thể thấy được Lạc Cẩn giờ phút này vô cùng tỉnh táo, "Ta không hút thuốc độc."
Không chỉ Nam Triều, các nước khác bốn phương đại lục đều nghiêm cấm bằng sắc lệnh vận chuyển thuốc phiện từ Hải Quốc, loại thuốc phiện này khác với thuốc bình thường, ban đầu sẽ sặc miệng, hút nhiều sẽ sinh ra ảo giác, có người nói mùi vị đó tuyệt vời không thể tả, một khi quen rồi sẽ rất khó bỏ.
Cái nghiện đó sẽ lấy mạng người.
Vui sướng đó chính là dùng mạng sống để đổi lấy.
Ngôn Vô Trạm nhìn thấy dáng vẻ vừa rồi của Lạc Cẩn, thật sự khiến hắn sợ hết hồn, hắn cho rằng Lạc Cẩn đang hút thuốc độc...
Người hút thuốc độc đơn giản là vì bất mãn với thực tế mới đi tìm kiếm thứ hư ảo này, dáng vẻ kia của Lạc Cẩn khiến hắn đau lòng.
Người không sợ trời, không sợ đất kia, nếu phải dùng thứ này đến ngăn nổi nhớ nhung, vậy hơn nửa năm này Lạc Cẩn trải qua như thế nào, không cần nói cũng biết.
"Ta quả nhiên không thích hợp với thứ này." Lạc Cẩn đặt tẩu thuốc sang một bên, y gần đây thật sự là rỗi rãnh nhàm chán, nên bảo người ta lấy một bộ công cụ hút thuốc nước, lúc không có việc gì làm hút mấy cái, có điều Lạc Cẩn một chút nghiện cũng không có, so
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-hoang-2/3136484/chuong-231.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.