Đế vương vốn là kẻ vô tình nhất thế gian, hậu cung ba ngàn mĩ nữ, người nào cũng trẻ đẹp, cũng sắc nước hương trời, mặc dù đã từng một thời thề non hẹn biển, muốn cùng nàng làm chim liền cánh, cây liền cành thì sao, cuối cùng hắn cũng chẳng thể nào thực hiện được. Nàng là người mà hắn yêu nhất, nhưng nàng không phải là người phụ nữ duy nhất đứng bên cạnh hắn, hắn lần lượt tổn thương nàng, lại để cho người ta tới thương tổn nàng lần nữa. Chỉ mãi đến khi thứ mà hắn vẫn luôn tưởng rằng mình vẫn nắm trong tay vụt tan biến, lúc đó mới biết trân trọng, mới biết quý giá, mới biết tiếc thương.
Một trận hỏa hoạn, lửa cháy rợp trời, cháy đến mức lan cả vào trong tim hắn, nàng bị người ta hãm hại, cốt nhục tiêu tan, hòa với cát bụi. Hắn cho rằng cả đời này cũng chẳng thể nào nhìn thấy nàng lần nữa, không thể chạm vào cơ thể ấy, ôm ấp dáng hình ấy, hắn tuyệt vọng. Lần đầu tiên trong lịch sử có một vị hoàng đế phế bỏ hậu cung vì một người phụ nữ đã qua đời, cứ nghĩ rằng, cho đến suốt những năm tháng còn lại, hắn cũng chỉ có thể đau khổ mà nhớ đến nàng, mãi mãi cô độc cho đến chết, vậy mà may mắn làm sao, nàng vẫn chưa thực sự rời đi. Bảy năm trời không hề có lấy một tin tức, khi gặp lại nàng đã vì hắn mà hạ sinh một đôi song thai kháu khỉnh, nhưng mà lòng của nàng liệu có còn hướng về hắn nữa không?
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.