Ngôn Vô Trạm nói xong, trong lều lập tức im lặng, Mộc Nhai và Hoài Viễn cũng không động, mà chỉ nhìn lẫn nhau...
Cuối cùng, Hoài Viễn đi tiến lên một bước nhỏ.
"Khởi bẩm hoàng thượng, Vân Dương hắn..." Đầu Hoài Viễn cúi thấp hơn bất kỳ ai, âm thanh cũng giảm mấy bậc, bộ dáng có điều khó nói, bất quá Hoài Viễn chỉ ngừng một chút, rất nhanh liền nói hết, "chạy rồi."
Hai chữ này vừa nói ra, bầu không khí lập tức liền thay đổi, khí áp quá thấp khiến cho thở không thông, ngay cả Mộc Nhai xưa nay ngạo mạn, cũng có cảm giác ngạt thở...
Ngôn Vô Trạm chưa nói một lời, tầm nhìn đảo từ đỉnh đầu Hoài Viễn, lại chuyển sang Mộc Nhai, hắn tin tưởng, trong lúc hắn hôn mê, Mộc Nhai nhất định sẽ không để yên, kết quả hiện tại chính là kết quả cuối cùng.
Vân Dương chạy rồi, bọn họ không thể bắt được.
"Xin hoàng thượng trị tội." Hoài Viễn không giải thích nhiều, đây là sai sót của hắn, hắn hẳn phải bị nghiêm phạt, dù sao thân phận Vân Dương vô cùng đặc thù, là trọng phạm, nhưng hắn lại để Vân Dương ở trước mắt mình chạy trốn.
Chỉ đơn giản quan sát, Ngôn Vô Trạm có thể biết được cơ mặt Hoài Viễn cứng nhắc cỡ nào, hắn cũng biết Hoài Viễn rất tự trách.
Ngôn Vô Trạm chỉ cần kết quả, không quan trọng quá trình, hắn mặc kệ Hoài Viễn vì sao không thể bắt được Vân Dương, cũng không quản có nổi khổ gì, nói chung Vân Dương chạy thoát, Hoài Viễn tất nhiên phải bị trách phạt.
Hắn không để ý Hoài Viễn, mà đem đường nhìn chuyển hướng về phía Mộc Nhai, hỏi thăm một số chi tiết.
Hoài Viễn vẫn giữ tư thế kia, không hề động.
Vân Dương đến cùng vẫn không muốn buông Ngôn Vô Trạm ra, y muốn mang hắn rời khỏi, thế nhưng sự mạnh mẽ của Hoài Viễn khiến Vân Dương phải bỏ ý niệm này đi, mang theo Ngôn Vô Trạm, bọn họ cũng chạy không được, cho nên cuối cùng, Vân Dương phải vì bảo toàn bản thân mà đem người kia ném cho Hoài Viễn, nhân dịp lực chú ý của Hoài Viễn bị Ngôn Vô Trạm thu hút, Vân Dương theo sắp xếp trước đó rời khỏi.
Vân Dương đi mất, còn mang đi tất cả những thứ hữu dụng, Mộc Nhai cẩn thận điều tra, quân doanh này rất sạch sẽ, không có một chút đầu mối hữu dụng. Rất nhiều binh sĩ cũng không biết sự việc, bọn họ chỉ là phục tùng mệnh lệnh, Vân Dương mưu phản rất đột ngột. Cùng đi với Vân Dương còn có thân tín của hắn, những người để lại này, những việc biết được cũng không nhiều.
Chuyện này xem như đứt đoạn, nhưng trong đó còn có rất nhiều nghi ngờ, những việc này chỉ có thể chờ đến khi bắt được Vân Dương mới có thể hoàn toàn tra ra manh mối...
Ngôn Vô Trạm để Mộc Nhai điều tra, mưu phản là trọng tội, mặc kệ liên lụy đến ai, đều xử trí như nhau, nghiêm trị không tha.Mộc Nhai nhận mệnh lệnh, trầm mặc giây phút, Mộc Nhai hỏi, "Vân Dương..."
"Bắt trở về, phải còn sống, bất kể dùng cách gì." Ngôn Vô Trạm mặt không thay đổi nói.
Lời này chính là chỉ cần Vân Dương còn sống, có thể nói ra tình hình thực tế là đủ, về phần là tàn phế hay bị thương cũng không sao.
Mộc Nhai hiểu ý Ngôn Vô Trạm, hắn vừa gật đầu, chợt nghe binh sĩ bên ngoài vào báo ——
"Văn Ngự Sử Phó Đông Lưu cầu kiến."
Mộc Nhai trước sau vẫn cúi đầu nghe nói như thế, nhướng mày liếc nhìn Ngôn Vô Trạm, tầm mắt hai người không hẹn mà gặp, lại rất nhanh rời ra, Ngôn Vô Trạm trầm ngâm trong chốc lát mới thấp giọng ra lệnh, "Cho hắn vào."
Phó Đông Lưu vừa vào cửa liền quỳ xuống. Hắn đến chịu phạt.
Biên giới Tây Bắc này và Vân Dương đều do hắn quản lý, hiện nay hỗn loạn lớn như vậy, hắn khó tránh liên can.
Ngôn Vô Trạm hững hờ nhìn Phó Đông Lưu trên đất, hồi lâu cũng không mở miệng nói...
Vân Dương là Phó Đông Lưu đề bạt, mà Phó Đông Lưu lại là người mà Ngôn Vô Trạm hắn từng chút một bồi dưỡng.
Khi tiên hoàng còn tại thế, triều đình trên dưới chia làm hai phe thế lực, trong đó một do Võ Uy Sử Mộc Nhai dẫn đầu, mà phe khác còn lại là Văn Thừa Sử Ly Lạc...
Hai người này bị vây ở vị trí đối lập, nhưng đồng thời, bọn họ cũng là huynh đệ*.
Tiên hoàng chết trong chiến loạn, người mất đột ngột, để lại cho Ngôn Vô Trạm một đống tai hoạ ngầm, đây chính là một trong số đó.
Mộc Nhai công trạng vô số, công cao át chủ, hắn lại nắm binh quyền Nam Triều, Ly Lạc chính là thân sinh huynh đệ* của hắn, mỗi một điểm đều đủ để uy hiếp vị trí Ngôn Vô Trạm...
(*Thân sinh huynh đệ: Anh em ruột)
Cho nên hắn âm thầm bồi dưỡng một Phó Đông Lưu, dùng để kềm chế hai người này, cũng ở thời khắc mấu chốt, có thể để hắn sử dụng.
"Ngươi đáng chết!" Ngôn Vô Trạm giọng chậm rãi nói, "Biên giới Tây Bắc rốt cuộc có bao nhiêu binh mã? Vân Dương ngấm ngầm làm bao nhiêu việc ác? Phó Đông Lưu ngươi nói cho trẫm, ngươi hoàn toàn không biết?"
Phó Đông Lưu tuy rằng thân quan nhất phẩm, nhưng tuổi đời không lớn, xấp xỉ với Vân Dương, hắn có dũng có mưu, là nhân tài hiếm có, nếu không Ngôn Vô Trạm cũng không trọng dụng hắn...
Mặc dù bây giờ quỳ dưới đất, nhưng Phó Đông Lưu cũng không ti tiện, phần thanh cao kia không bị ảnh hưởng chút nào.
"Khởi bẩm hoàng thượng, biên giới Tây Bắc mới giao vào tay Vân Dương không lâu sau, là chỗ hẻo lánh, cũng không tiện giám sát, cho nên vi thần sơ sót..." Hắn không nghĩ tới, Vân Dương lại trong thời gian ngắn như vậy gom góp nhiều binh mã như vậy, đây đã vượt hơn hai vạn, hắn cũng thật không ngờ, Vân Dương lại có hành vi cường đạo như vậy.
Biên giới Tây Bắc này quá xa, trước đây chưa từng thoát khỏi nhiễu loạn, ai có thể nghĩ mới giao cho Vân Dương ở đây liền...Là hắn là sơ sót.
Phó Đông Lưu cũng không phái người kiểm tra, Vân Dương báo với hắn cái gì, hắn cứ vậy báo lên hoàng thượng.
Lúc trước là Phó Đông Lưu tiến cử Vân Dương , gây ra sai lầm, Phó Đông Lưu tránh không khỏi liên quan, cho nên hắn theo cùng Mộc Nhai đến chịu đòn nhận tội.
Nếu Ngôn Vô Trạm thật sự có bất kỳ bất trắc nào, vậy hắn chính là lấy cái chết tạ tội.
Đối với lý do thoái thác của Phó Đông Lưu, Ngôn Vô Trạm không có bất cứ phản ứng gì, chỉ là thật lâu sau mới lạnh lùng mở miệng, "Mạng của ngươi, trẫm tạm thời giữ lại, Phó Đông Lưu, ngươi tự giải quyết cho tốt."
Ngôn Vô Trạm không nhiều lời, Phó Đông Lưu thông minh như vậy, hắn sẽ không thể không hiểu.
Mấy năm nay, Ngôn Vô Trạm tìm nhiều cách cho Phó Đông Lưu rất nhiều quyền lợi, hắn còn cần hắn, cho nên tạm thời sẽ không động đến hắn, chỉ khi nào Vân Dương sa lưới, việc này nếu cùng hắn có liên quan... Nếu như, Phó Đông Lưu thật sự có cái gì... Hắn có thể bồi dưỡng được một Phó Đông Lưu, tự nhiên có thể có người thứ hai.
Phó Đông Lưu cũng hiểu rõ đạo lý này.
Ngôn Vô Trạm không trách phạt hắn, bây giờ vẫn chưa phải lúc, Phó Đông Lưu đi rồi, Mộc Nhai cũng đi thực hiện chuyện Ngôn Vô Trạm giao phó, hắn có chút mệt mỏi, sự tình phần lớn đều sắp xếp xong, còn lại có thể từ từ.
Trong lều Vân Dương chỉ còn Ngôn Vô Trạm và Hoài Viễn.
Hoài Viễn vẫn duy trì tư thế thỉnh tội, hắn cúi người như vậy rất khổ cực, bất quá vẻ mặt Hoài Viễn không có bất kỳ biến hóa nào, căng thẳng.
Ngôn Vô Trạm nhìn hắn một cái, hắn cũng biết Vân Dương khó đối phó, hơn nữa việc này Hoài Viễn công lớn hơn tội, nếu không có hắn thay mình đem sự việc tiến hành thỏa đáng như vậy, bây giờ hắn thật đã vùi sâu trong đầm rồng hang hổ* rồi.
(*Long đàm hổ huyệt: nơi nguy hiểm)
"Đến đây." Người kia cũng không quay đầu lại ra lệnh.
Hoài Viễn khẩn trương, lập tức đi tới trước mặt người kia, theo ý Ngôn Vô Trạm, giúp hắn cởi y phục, những vết roi này, lần thứ hai lộ ra...
Ngôn Vô Trạm cúi đầu nhìn tử thân thể chính mình, cũng đã qua lâu như vậy, dấu vết Vân Dương vẫn còn đó, thế nhưng người để lại những thứ này lại biến mất...
Ánh mắt người kia theo thói quen lộ ra uy nghiêm, không ai có thể từ trên mặt hắn đọc được suy nghĩ của hắn, giờ phút này cũng như vậy.
Ngôn Vô Trạm ý bảo Hoài Viễn tới gần, ghé vào tai hắn căn dặn một số việc, việc này chỉ có Hoài Viễn nghe được, cũng chỉ có hắn mới có thể đi làm...
Ngôn Vô Trạm nói thật lâu, bất quá mỗi một chữ, Hoài Viễn đều nhớ cẩn thận, hắn biết rõ tính nghiêm trọng của sự việc, nhưng cảm giác đôi môi mềm của người kia thỉnh thoảng quét qua tai hắn, khiến hắn trận trận hoảng hốt...
Môi của người kia, rất mềm...
Hơi thở, rất nóng.
Nếu như có thể, hắn vẫn muốn tiếp tục nghe một hồi...
Thương thế Ngôn Vô Trạm chỉ có một mình Hoài Viễn nhìn thấy, tất cả phát sinh trên người hắn, Hoài Viễn cũng đều biết rõ, hắn không lo lắng Hoài Viễn nói ra, trừ phi Hoài Viễn không muốn sống nữa. Cho nên mấy ngày nay, chăm sóc Ngôn Vô Trạm đều là Hoài Viễn.
Hắn ở quân doanh chịu không ít khổ sở, mặc dù vết roi rất nông, Hoài Viễn vẫn đều mỗi ngày thoa thuốc cho hắn, xoa bóp thân thể, còn giúp hắn dùng thuốc xóa vết chai trên tay.
Ngôn Vô Trạm mặc dù xuất thân luyện võ, nhưng tay hắn rất sạch sẽ, không có một vết chai khó coi, hắn tinh thông công phu chân... Thấy thứ này sẽ nhớ tới ký ức không tốt ký ức, cho nên Hoài Viễn mới để bụng như vậy. Hận không thể đem tất cả những thứ Vân Dương để lại đều mạnh mẽ xóa đi.
Việc này phát hiện đúng lúc cho nên cũng không tạo thành ảnh hưởng quá lớn, cũng không có quá nhiều phiền phức, Mộc Nhai không mất mấy ngày liền đem việc này xử lý tốt, Ngôn Vô Trạm lại cùng mấy người Mộc Nhai trao đổi mấy lần, chờ mọi việc đều giải quyết xong, Ngôn Vô Trạm nói...
"Trẫm còn có chuyện chưa làm xong, các ngươi về đế đô trước."
Chuyến vi phục xuất tuần của hắn vừa mới bắt đầu, cho nên hắn không vội trở về, hắn còn phải tiếp tục.
Nhưng lời này vừa dứt, tất cả mọi người theo bản năng nhìn về phía hắn...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]