Không hiểu sao, lời này của Bắc Thần đột nhiên khiến hắn nhớ tới Vân Dương...
Trên gương mặt tuấn tú, đầy vênh váo, còn mang theo tự tin không rõ từ đâu tới, chắc chắn và cao ngạo tuyên bô với hắn...
Ta là người đàn ông của ngươi.
Trên thực tế, Vân Dương cũng thật sự là người đàn ông đầu tiên của hắn.
Nghĩ đến Vân Dương, tâm tình vui vẻ của người kia nhất thời chìm xuống đáy, bieru tình trên mặt cũng có chút đờ đẫn, Bắc Thần đang nâng mặt hắn, vốn định hôn hắn, trong mắt mang theo dò xét...
"Ngươi nhìn ta như vậy để làm gì?"
Giọng nói dễ nghe của đè nén âm thanh huyên náo xung quanh mình, người kia chợt khôi phục lại tinh thần, thứ đầu tiên nhìn thấy là con mắt sâu không thấy đáy của Bắc Thần...
Ngôn Vô Trạm muốn quay đầu đi chỗ khác, thế nhưng đầu vừa động, đã bị động tác dịu dàng lại bá đạo của Bắc Thần xoay trở về...
"Ánh mắt này của ngươi khiến ta thấy mình như là người đã phụ bạc ngươi..."
Giọng nói Bắc Thần đè thấp hết mức, như một loại mê hoặc, khiến người kia nhịn không được nhìn ánh mắt hắn, tâm tư kia không thể khống chế biểu lộ ra...
"Thế nào, nhớ người đàn ông trước kia của ngươi?"
Ở trước mặt hắn, Ngôn Vô Trạm luôn không thể nào che giấu cảm xúc, tựa như Bắc Thần cái gì cũng biết, cái gì cũng đều rõ ràng, y đào cho hắn bẫy rập, đợi hắn từng bước đi vào... Không thể khống chế bị mê hoặc.
Ánh mắt xuyên thấu thân thể Bắc Thần, gương mặt Vân Dương cùng Bắc Thần chồng lên nhau...
Ngôn Vô Trạm không mở mắt, biểu tình trên mặt lúc này mới có hòa hoãn. Bắc Thần cũng không ép buộc hắn, chỉ là tiến đến bên tai hắn, dùng âm thanh chỉ có hai nhân mới có thể nghe được nói, "Đừng lo lắng, ta sẽ không để cho ngươi khóc... Dĩ nhiên, lúc đó, ngoại lệ."
Những hộ viện khác là chờ xem náo nhiệt, nhưng thấy bọn họ nhỏ to nửa ngày vẫn chưa nói xong, có người bắt đầu mất kiên nhẫn giục, Bắc Thần liếc mắt sang bên cạnh một cái, ngược lại lại nhìn về hướng người kia, y cũng thật sự không chứng minh gì đó, chỉ trực tiếp rời khỏi...
Thế nhưng, lúc Bắc Thần lui ra sau, Ngôn Vô Trạm cảm giác được, có gì đó không nhẹ không nặng thoáng đè lên mặt hắn một chút... cảm giác mềm mại, nửa thật nửa giả... Hắn cũng không xác định, nhưng lúc hắn muốn xác minh từ trên người Bắc Thần, Bắc Thần đã cùng những người khác chơi đùa, uống rượu...
Đêm nay, phần lớn thời gian ánh mắt Ngôn Vô Trạm đều dừng lại trên người Bắc Thần, có điều Bắc Thần không có bất kỳ kẽ hở, điều này khiến hắn hoài nghi lẽ nào cảm giác sai...Bắc Thần hẳn không phải là Vân Dương mang theo mặt nạ da người, vóc dáng bọn họ ít nhiều vẫn có chút khác biệt...
Mọi thứ của Vân Dương đã ăn sâu, bén rễ trong đầu hắn, mỗi một vị trí hắn đều nhớ, chỉ một chi tiết nhỏ hắn cũng có thể phát hiện, cho nên Bắc Thần không phải Vân Dương... Nhất định không phải.
Ngôn Vô Trạm cũng không phát hiện được gì, nhưng lại nghe được rất nhiều việc về Lạc Phủ...
Lạc lão gia bất ngờ qua đời, Lạc Gia không hề chuẩn bị, mặc dù Lạc Phồn đã cố gắng, vẫn đập bể mấy mối làm ăn lớn, trong đó có một phần là vì Lạc Phồn cơ bản không rõ chi tiết quy tắc giao dịch mà ra...
Hoằng Gia trước đó vẫn bị đè ép lại vào lúc này đột nhiên quật khởi... Hoằng Nghị vẫn luôn học hỏi bên ngoài đã trở về, từ đó cuộc sống hai nhà không có ngày nào yên bình. Đối đầu tranh chấp đến mức độ nhất định.
Hoằng Gia kiêu ngạo, cùng với kết quả hiện giờ khiến người khác khó tránh khỏi suy đoán, Lạc lão gia, có phải hay không chính là bị họ hại giết chết ...
Lạc lão gia chết đi, Hoằng Gia được lợi lớn nhất. Có điều vì để không ảnh hưởng làm ăn, lúc hai bên tìm đến gây rối đều thay đổi quần áo chứ không mặc phục sức của nhà mình...
Nghe đến đó, Ngôn Vô Trạm mới biết được, Bắc Thần vì sao có thể khiến Hoằng Nghị kinh ngạc.
Ngôn Vô Trạm ở chỗ này đến gần nửa đêm, từ chối Bắc Thần đưa tiễn, người kia một mình trở về phòng, hắn nhớ không lầm, lúc bọn họ rời đi chưa đóng cửa...
Tuy rằng lúc mới đầu có chút không đúng, có điều về sau bầu không khí lại tốt, nếu còn có tụ tập như vậy, hắn vẫn sẽ đến, những hộ viện này biết rất nhiều chuyện... có thể từ trong miệng bọn họ, khai thạc được không ít đầu mối.
Lần này là Bắc Thần đãi. Nhớ tới chuyện này, Ngôn Vô Trạm liền nhớ lại lúc hắn vừa biết chuyện này, hắn hoàn lặng lẽ kéo tay áo Bắc Thần, hỏi hắn bạc ở đâu ra... Cũng không phải rượu này đắt thế nào, chỉ là hắn có linh cảm... Quả nhiên, Bắc Thần ném cho hắn túi tiền trống không... Túi tiền chế tác tinh mỹ kia, giờ đây dơ bẩn không chịu nổi, thậm chí còn có bùn đất bám trên đó, Ngôn Vô Trạm không muốn đụng vào mà liếc mắt nhìn Bắc Thần, túi tiền này là của Hoằng Nghị , hiện tại, bên trong sạch sẻ, cái gì cũng không có...
Tựa như không biết cái liếc nhìn này của Ngôn Vô Trạm có ý gì, Bắc Thần phô ra rám cái răng đều tăm tắp, hướng về phía người kia cười một cái tươi rói...
Nụ cười kia có chút chói mắt, bây giờ nhớ đến vẫn có cùng cảm giác...
Ngôn Vô Trạm đang nghĩ tới Bắc Thần, cũng không để ý tình hình trước chuồng ngựa, mãi đến khi đi qua rất xa, mới phát giác được hình như có gì không đúng, hắn vội vã quay đầu lại, liền thấy trước chuồng ngựa, không biết từ lúc nào xuất hiện một bóng đen.
Mang theo nghi ngờ, người kia quay lại một lần nữa, lúc này tuy không kinh ngạc như lần trước, nhưng hắn cũng có chút hoảng sợ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]