Chương trước
Chương sau
Một buổi chiều trời trong nắng ấm nào đó, Ngôn Vô Trạm hiếm thấy nhàn nhã uống một chén trà, hắn mới phát hiện, thì ra ngày tháng không có Bắc Thần tốt đẹp như vậy, hắn muốn làm cái gì thì làm cái đó, không cần lo lắng có người tiến vào tẩm cung hắn, cũng không cần luôn lo lắng đề phòng nghĩ chuyện Bắc Thần có lộ ra hay không, lại càng không cần liều mạng đem sự tình đều làm xong trong buổi sáng, buổi chiều cùng Bắc Thần ở trong cung thác loạn... Lại càng không cần lo lắng đêm hôm trước bị bóc lột quá rốt ráo mà hôm sau không có cách nào lên triều.

Cuộc sống hạnh phúc và thoải mái như thế này, nhưng ngày tháng thật tốt đẹp của Ngôn Vô Trạm, cũng chỉ đến kho chén trà này thấy đáy.

"Nghe nói đế đô mới mở lầu xanh" Hoài Viễn rót đầy trà cho người kia một lần nữa, chờ Ngôn Vô Trạm uống xong một ngụm mới nói hết câu tiếp theo, "Bảng hiệu tên Lâu Thanh Hàn."

"Phụt ——"

Hoài Viễn bình tĩnh nhìn người kia phun nước trà, lúc hắn không thể kiềm chế được ho khan, làm tròn chức trách giúp hắn xoa dịu, Ngôn Vô Trạm ho rất khổ cực, trong lúc hắn thống khổ nhìn Hoài Viễn cả mặt vô tội một hồi, hắn cảm thấy gần đây nhìn thấy ở Hoài Viễn nhiều nhất, chính là vẻ mặt này... Vô tội mà lương thiện.

Ngôn Vô Trạm rất muốn hỏi y, y xác định y không phải cố ý?

Còn có, có thể đừng vào lúc hắn ăn cơm, uống nước nói những đề tài táo bạo này hay không?

Người kia ho xong, liền đem nửa chén trà còn dư lại một hơi uống cạn, hắn thầm nói tên nhóc Lạc Cẩn kia sợ người khác không biết y đến đế đô sao, cái gì mà bảng hiệu Lâu Thanh Hàn, không bằng y trực tiếp treo bảng tên mình luôn đi, đến lúc đó chuyện làm ăn của y chắc chắn hưng thịnh, nói không chừng y còn có thể tự mình đi vận động...

Nghĩ đến đây, người kia ngẩn ra, ngược lại, lại rót đầy một chén cho mình, đây là trà xuân Long Tỉnh tốt nhất, hiện giờ đã trở thành còn không bằng nước trắng gì đó, cứ như vậy một hơi bị người kia chẳng biết mùi vị uống cạn...

Uống no nước, Ngôn Vô Trạm cũng tĩnh táo lại, ý đồ của Lạc Cẩn, không cần nói cũng biết, hắn mới sẽ không trúng kế, vì vậy hắn liền án binh bất động, xem tên nhóc kia còn có thể giở trò gì...

...

Ba ngày này sau, lầu xanh.

Ngôn Vô Trạm nhìn bảng hiệu trên đỉnh đầu khóe miệng co giật, tên nhóc Lạc Cẩn này qua loa tới mức độ nào mới có thể nhay cả tên cũng lười đề lên, y không phải là sợ người khác không biết y có dụng ý khác... Lại trực tiếp chỉ treo "Lầu xanh" cho xong việc...

Sở dĩ Ngôn Vô Trạm thay đổi ý định, là vì Hoài Viễn mang tới tin tức thứ hai...

Có người nói, ông chủ của lầu xanh mới mở ở đế đô này không phải nhân vật bình thường, chỉ cần có bạc, không có chuyện không làm được, bao gồm cả lấy mạng người khác, còn có người nói, ông chủ này nghe đồn có chút quan hệ với Nhược Phù Cung...Hoài Viễn còn nói cho hắn biết, ông chủ kia còn nói, mới khai trương, người quen, còn có thể ưu đãi...

Ngôn Vô Trạm nghe xong, suýt chút nữa đập bể nghiên mực, tên khốn Lạc Cẩn này đến hoàng thành của hắn mở phân đà rồi!

Giết người còn có thể ưu đãi, y có còn cần giết một tặng một không hả?!

Thân phận cung chủ Nhược Phù Cung có thể che giấu, danh xưng thiếu gia Lạc Gia lại vô cùng vang dội, Lạc Cẩn tới đây dĩ nhiên sẽ bị người nhận ra, rất nhiều người ngưỡng mộ mà tới, lại là vì muốn thấy dung mạo Lạc Cẩn...

Hoài Viễn còn nói, có người ra giá cao muốn bao Lạc Cẩn.

Ngôn Vô Trạm cũng không ngồi yên nữa, hắn chịu thua rồi, vì vậy hắn đến rồi.

Nếu Ngôn Vô Trạm xuất cung, tất nhiên là sau khi đã làm xong chuyện nên làm, vì vậy lúc hắn và Hoài Viễn tới, chính là buổi chiều, lầu xanh vẫn chưa thật sự kinh doanh...

Thế nhưng Lạc Cẩn nói rồi, bọn họ mở cửa ra làm ăn, chỉ cần có bạc, người tới đều là khách, vì vậy Ngôn Vô Trạm và Hoài Viễn hôm nay chính là khai trương cho Lạc Cẩn.

Giờ này vẫn chưa có khách.

Cảnh tượng trong lầu tuyệt đối không phải qua loa như Ngôn Vô Trạm nghĩ, vừa mới vào cửa, khung cảnh tráng lệ này khiến hắn nhìn cũng có chút trố mắt ngoác miệng.

Nhìn có vẻ, Lạc Cẩn đã hao phí không ít bạc trên phương diện này, vậy thì có nghĩa, tên nhóc Lạc Cẩn kia là thật lòng.

Y thật sự phát triển "sự nghiệp" đến đế đô rồi.

Ngôn Vô Trạm không phải đến tìm kỹ, trước chiêu đãi nồng nhiệt của tú bà, hắn ra hiệu muốn gặp riêng ông chủ của bọn họ một chút, Ngôn Vô Trạm không có bất kỳ tín vật gì, hắn vốn tưởng rằng tú bà sẽ không đồng ý, lại không ngờ rằng đối phương chỉ dừng một chút, liền thoải mái gật đầu, "Có thể nha"

Người kia thở phào, sự tình so với hắn tưởng tượng đơn giản nhiều, sau đó hắn nghĩ, có thể là Lạc Cẩn đã sớm dặn dò, nhưng câu nói tiếp theo của tú bà, suýt chút nữa khiến hắn một tát đánh gãy cổ tú bà rồi... khiến cho bà ta thở mạnh...

"Quý ngài đây, ngài trả đủ bạc, ông chủ bọn ta dĩ nhiên sẽ tự mình chiêu đãi."

Khách như vậy bà thấy quá nhiều rồi, cũng tiếp đãi quá nhiều rồi, muốn gặp bọn họ ông chủ không phải là không thể, hầu bao của ngài đủ căng, nếu như mới điểm bảng đã trống rỗng, muốn gặp Lạc Cẩn, vậy xin ngài gom đủ bạc rồi tới.

Nghiễm nhiên, Ngôn Vô Trạm ở trong mắt tú bà không khác gì những đồ háo sắc kia.

Nhưng vấn đề là, hắn không phải đến tìm kỹ.

Nhìn thấy mặt người kia biến đổi liên tục, Hoài Viễn rất khổ cực nhịn cười, đặc biệt lúc nghe tú bà hỏi hắn...

"Vì vậy ngài đây, ngài điểm bảng không?"

Hoài Viễn giương mắt, nhìn thang lầu độc đáo kia, y không thể xem nữa, còn xem nữa, y thật sự sẽ bật cười...Mà lúc này, ánh mắt âm trầm kia của Ngôn Vô Trạm chuyển về phía Hoài Viễn, hắn cắn răng nghiến lợi nhìn y, từ trong hàm răng nặn ra một chữ, "Điểm."

Ngôn Vô Trạm ra một cái giá khá cao, sau đó hắn nói với Hoài Viễn, dùng bạc của y trả tiền.

Ngôn Vô Trạm xuất cung xưa nay không mang theo ngân lượng, lần này hắn cố ý nhấn mạnh là ám chỉ Hoài Viễn, không được dùng ngân lượng trong cung... Hắn bảo Hoài Viễn tự móc tiền túi.

Hoài Viễn cười khổ, hoàng thượng đây không tính là mượn việc công trả thù riêng chứ?

Hắn ra cái giá này đủ nửa tháng bổng lộc của y, cái này là chưa tính những tiêu phí khác, gộp lại, e là bổng lộc tháng này của y đều phải bỏ vào rồi.

Sau đó, lần đầu tiên y cảm thấy, tên nhóc Lạc Cẩn này thật xấu xa.

Chỗ này của y tuyệt đối không rẻ, đừng nói dân chúng bình thường, chính là con buôn bình thường cũng tiêu phí không nổi, có thể vào đây chơi một lần, không phải phú hào một phương thì là quan to hiển hách, Hoài Viễn cũng biết Lạc Cẩn muốn kiếm không phải ngân lượng, mà là khách hàng... Nhược Phù Cung của y muốn tiếp khách hàng.

Đây cũng thật là cái bên ngoài vàng son, bên trong thối rữa.

Hai người được mời đến một gian phòng khá khí thế, Ngôn Vô Trạm nhìn trang trí trong phòng cười gằn, đoạn đường này, bất kể là cô nương hay là trang hoàng trong lầu, đều có thể mơ hồ nhìn ra thưởng thức của Lạc Cẩn, rõ ràng là chốn gió trăng, nhưng không thấy dung tục, trái lại mang theo mấy phần tao nhã, quyến rũ mờ ám vừa đủ khiến trong lòng người ngứa ngáy, nhưng sẽ không thú tính quá độ, mất thân phận.

Đây vẫn thật sự phù hợp với tính cách của Lạc Cẩn.

Đang nghĩ ngợi, điểm bài của bọn họ đã được tú bà đưa tới, ở ngoài cửa Ngôn Vô Trạm đã nghe thấy âm thanh vô cùng không tình nguyện của đối phương, có điều chỉ chốc lát sau, cửa kia vẫn mở ra.

Ánh mắt lạnh như băng xuyên thấu lưng, Ngôn Vô Trạm không cần quay đầu lại cũng biết dáng vẻ người kia giờ phút này, hắn bưng chén rượu giơ lên trước mắt, vừa tính toán giá cả Hoa Điêu lâu năm này, vừa cà lơ phất phơ nói một câu, "Lại đây hầu hạ, ông đây ngược lại muốn xem thử, đến cùng là mặt hàng gì, dám đòi ông đây một khoản bạc lớn như vậy."

Dù giọng điệu Ngôn Vô Trạm khá là giống Bắc Thần khiến Hoài Viễn không nhịn được cười, nhưng có bài học trước đó, y vẫn ngoan ngoãn cúi đầu uống rượu của mình, y không muốn lại "của đi thay người" nữa.

Mặt Lâu Thanh Hàn tối sầm lại, lướt qua bức bình phong, hắn là hộ pháp Nhược Phù Cung, bởi vì lần trước "nói năng lỗ mãng" mà khiến Lạc Cẩn cắt cử nhiệm vụ "quan trọng" này, đó chính là ở đế đô treo bảng tiếp khách...

Dĩ nhiên không phải thật sự tiếp khách về mặt ý nghĩa.

Cái tên Lâu Thanh Hàn này ở trên giang hồ vẫn có chút địa vị, trắng trơn treo bảng tên y chính là đại biểu Nhược Phù Cung mở cửa làm ăn, đây mới là ý định thật sự của việc treo bảng Lâu Thanh Hàn, một cái khác, chính là gậy ông đập lưng ông...Lâu Thanh Hàn sớm đã chịu đủ lắm rồi ngày tháng chết tiệt này, đặc biệt là tú bà cười cả mặt dâm đãng nói cho y biết có người lật bài y...

Bảng giá của Lâu Thanh Hàn cao đến khiến người ta líu lưỡi, nhưng điểm bài y, cũng không phải loại khách bình thường, mà là có mục đích...

Lúc y chuẩn bị vào thẳng chủ đề như thường ngày, hỏi tên người đối phương muốn giết, người đàn ông đối diện y chậm rãi ngẩng đầu lên...

Tốc độ tròng mắt Lâu Thanh Hàn phóng to, cùng tốc độ người kia ngẩng đầu bằng nhau, chờ mặt Ngôn Vô Trạm lộ hết ra, ánh mắt Lâu Thanh Hàn đã phóng tới to nhất, sau đó y rầm một tiếng liền quỳ xuống...

Y quỳ không phải vì Ngôn Vô Trạm là hoàng thượng, mà là Ngôn Vô Trạm có thể coi là đến rồi...

Cứu tinh a...

Y cuối cùng không cần ở đây chịu khổ chịu nạn nữa rồi.

"Lầu ba bên trái, ở chính giữa nhất chính là căn phòng của ông chủ nhà ta." Câu nói này, có trời mới biết Lâu Thanh Hàn đã đợi bao lâu, bây giờ y cuối cùng có cơ hội nói ra rồi.

Người kia nghe vậy, đứng dậy liền đi, Hoài Viễn muốn đi cùng lại bị Ngôn Vô Trạm ngăn cản, hắn liếc mắt nhìn Lâu Thanh Hàn cảm động đến rơi nước mắt, mặt không thay đổi đối nói với Hoài Viễn, "Ngươi bỏ bạc ra, không nên lãng phí, đi giải trí đi, ông đây không tính ngươi lơ là nhiệm vụ."

Hoài Viễn không lên tiếng, lúc Ngôn Vô Trạm đi tới cửa lại nghĩ tới gì đó, hắn xoay người dặn dò một câu, "Chơi thật vui, nói thế nào cũng không có thể để nửa tháng bổng lộc này bỏ phí, nếu hắn không phối hợp, ngươi cứ việc nói, ta sẽ để ông chủ nhà hắn xử phạt thật nghiêm... Ừm... bảng hiệu không nghe lời này."

Dứt lời, bóng dáng người kia lại biến mất, sau khi nhìn theo hắn rời đi, ánh mắt hờ hững kia của Hoài Viễn mới chuyển sang Lâu Thanh Hàn đã hoá đá trong phòng...

Y quay về phía Lâu Thanh Hàn cười nhạt một tiếng, người nọ lại rùng mình một cái, một giọt mồ hôi lạnh theo gương mặt lách tách rơi xuống.

...

Chỗ này chỉ có ba tầng, hai tầng dưới tiếp khách, tầng cao nhất là chỗ người trong lầu nghỉ ngơi, dựa theo chỉ dẫn của Lâu Thanh Hàn, Ngôn Vô Trạm rất nhanh đã đi tới căn phòng của Lạc Cẩn, chỗ yên tĩnh nhất hoàn cảnh cũng là tốt nhất trên lầu ba.

Cửa phòng không khóa, Ngôn Vô Trạm không xin phép mà vào, phòng ốc trong lầu xanh đều như nhau, bất luận là ban ngày hay đêm tối, rèm cửa đều là thả xuống đất, khiến cho trong này tại mọi thời điểm đều duy trì bầu không khí mờ ám lại kiều diễm, phòng của Lạc Cẩn cũng không ngoại lệ...

Rèm cửa đỏ thấm che đi toàn bộ ánh mặt trời, ánh sáng mờ tối khiến trong phòng trông đặc biệt mông lung, ngay cả đồ dùng trong phìng cũng giống như mất đi góc cạnh, nơi này rất yên tĩnh, không nghe được một chút tiếng vang, Ngôn Vô Trạm cho rằng Lạc Cẩn không ở, nhưng đi vào bên trong mới phát hiện, tên kia quần áo nửa cởi, đang dựa vào ở bên giường, trong tay cằm tẩu thuốc dài cỡ cánh tay, hơi híp mắt lại phun mây nhả khói...Một đầu tẩu thuốc đặt trong một bầu thuốc thiết kế đặc biệt, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng vang rì rì, như tiếng bong bóng.

Dáng vẻ kia của Lạc Cẩn mang theo mấy phần lười biếng, cũng có mấy phần hào hoa phú quý, nhưng dáng vẻ say mê này của y, nhưng khiến Ngôn Vô Trạm nhíu mày.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.