Lạc Cẩn, gần đây trẫm... thân thể không khỏe, không làm được chuyện như vậy."
Bị Hoằng Nghị bóc lột rất rốt ráo, thân thể gần như hoàn toàn khôi phục, nhưng trong lòng ít nhiều vẫn để lại bóng ma, Ngôn Vô Trạm không muốn chưa già đã yếu, cũng không muốn mới tuổi này đã bắt đầu tráng dương, huống chi, hắn và Lạc Cẩn mới gặp mặt...
Có thể đừng cứ mỗi người vừa thấy mặt đều làm chuyện như vậy được không?!
Bọn họ không thể nói chuyện, tán gẫu, bàn lý tưởng, kể chuyện hiện trạng, biểu thị quan tâm lẫn nhau gì đó trước được hay sao?
Nghe vậy, Lạc Cẩn ngờ vực nghiêng đầu, y hỏi Ngôn Vô Trạm, "Ta cũng đâu nói muốn làm chứ hả?"
Vẻ mặt vô tại mà kinh ngạc này của Lạc Cẩn khiến Ngôn Vô Trạm hận không thể đánh méo gương mặt vô tôi cộng thêm mơ hồ kia của y. Lạc Cẩn cái gì cũng chưa nói, cũng chưa hề làm gì cả, thế nhưng ai tới nói cho hắn biết, y cởi mình ra như vậy thì tính là chuyện gì? Còn có thứ giữa hai chân y kia... Thứ kia căng cứng thành như vậy lại tính là chuyện gì?
Tán gẫu thuần khiết?
Dùng tư thế này?
Bọn họ đều là đàn ông, là hắn ngốc hay là Lạc Cẩn cảm thấy hắn ngốc, đùa gì chứ?!
Còn có chính là, có thể đừng dùng thứ kia quay về hắn nói chuyện hay không, hắn bị áp lực...
Cách quá gần, Ngôn Vô Trạm cảm thấy lúc hắn nói chuyện, thứ kia cũng ma sát tới môi miệng hắn rồi...
"Hay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-hoang-2/3136485/chuong-232.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.