Edit: Băng Tiêu
Beta:Dạ Tư Vũ
Quá khứ đã quyết như vậy, bây giờ tuyệt nhiên cũng thế. Hắn muốn kiên trì sống sót. Ngay cả trong cơn mê, Lê Thiễn vẫn không quên gieo mầm tin vào sự sống.
Bị bát nước muối hất tỉnh, chưa đủ sức lực để kịp mà mở mắt, Lê Thiên đã cảm thấy bầu không khí ngạt thở bức bách đang chậm rãi tới gần.
Thi Phục Đức, người nam nhân mà từ khi sinh ra đến nay Lê Thiển vô cùng sợ hãi.
Hắn vốn là một gã nam nhân đứng tuổi trung niên nhã nhặn và tuấn tú, nếu mặc trường sam, tay cầm giáo sách thì tựa như một vị tư đồ dưỡng sinh đúng mực. Nhưng lúc này đây hắn không phải tư đồ càng không phải dưỡng sinh – trên thân hắn mặc một bộ hắc y, trong tay cầm chắc một chiếc roi dài đen bóng.
Bộ hắc y hắn mặc vốn được dệt bằng loại vải tốt nhất Giang Nam, được cách tân may hoàn toàn bằng thủ công, chiếc roi dài được tết từ da trâu len với các sợi kim loại mà thành, loé lên tia sáng quỷ dị dưới ánh đèn dầu mờ nhạt hiu hắt.
“Lê Thiển, ta đến thăm ngươi đây.” Thanh âm của Thi Phục Đức vang lên vô cùng hiền lành, “Hoài Nhi hỏi ngươi cái gì thì ngươi cứ trả lời cái đó, cần gì phải ngoan cố để chịu khổ thế kia?”
Lê Thiển gắng gượng mở mắt đã thấy trước mặt là Thi Phúc Đức, còn Tiêu Hoài thì khép người đứng sau, trên mặt hiển nhiên một nụ cười trào phúng miệt thị. Lê Thiển thừa biết Tiêu Hoài đang chờ đợi trò vui mở màn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoc-ho-bang/38610/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.