Nếu như đã biết yêu là đau khổ, vậy tại sao vẫn cứ phải bất chấp rơi vào trong vòng xoáy của tình yêu? Nếu như đã biết yêu chẳng khác nào là đi đến bước đường của sự tuyệt vọng, tại sao vẫn phải cố gắng lao đầu vào? Cái giá phải trả cho sự cố chấp đó, chính là cả đời này đều đau khổ, không có lối thoát, không có hạnh phúc mỹ mãn. Kết cục tốt đẹp, có ai mà không mơ ước? Đáng tiếc, mối nhân duyên không được trời cao tác hợp, để chúng ta mãi mãi lạc nhau giữa cuộc đời. Đại dương bao la sóng lớn, sóng xô vào bờ, sóng có xô vào lòng? Tại sao chua xót? Tại sau khổ đau? Hết thảy, chỉ là tự mình đa tình, tự mình vương vấn mối tơ vương.
Ta yêu người, người lừa gạt ta. Hết thảy đều giống như trò đùa của số mệnh. Cuộc đời nghiệt ngã, người vì ta mà hi sinh, người rời bỏ ta. Trong cơn đau đớn quằn quại ấy, ta nhìn thấy được sự ưu thương trong ánh mắt của người, tựa như thủy triều cuồn cuộn không ngừng, nhưng ta lại chẳng thể nào chạm tới, chẳng thể nào với tới, cũng chẳng thể nào cưỡng cầu được. Có lẽ là số mệnh không nên duyên, trời cao đã cắt ngang hai bờ sinh tử, mãi mãi đều không có cơ hội tương phùng.