Edit: Băng Tiêu
Beta:Dạ Tư Vũ
“Sư phụ, đệ tử cho rằng Tĩnh Khang bảo đồ nhất định là đang nằm trong tay Dương Luyến.” Tiêu Hoài quay sang quả quyết nói.
Trên mặt Thi Phục Đức bỗng xuất hiện một nụ cười cao thâm khó lường: “Sao ngươi có thể khẳng định như vậy? Tên Lê Thiển kia có nói gì đâu.”
“Hắn khăng khăng không chịu khai chỗ ẩn nấp của Dương Luyến, chắc không chỉ là do bọn họ đã thề non hẹn biển gì đâu? Người không vì mình trời tru đất diệt, đại khái hắn ảo tưởng rằng – khi Dương Luyến tìm được bảo tàng, sẽ dựa vào tiền tài hoặc võ công bí tịch trong bảo tàng mà quay về cứu hắn thoát khỏi khổ ải.” Tiêu Hoài khinh miệt nói, “Cái tên đê tiện như hắn, không biết đã bị bao nhiêu người thượng qua, lại còn giả bộ là trung trinh tiết liệt nữa chứ!”
Thi Phục Đức lắc đầu hoài nghi đáp lại: “Lê Thiển sống không quá hai mươi, mà hiện tại hắn đã hơn mười chín. Chỉ vì một năm vinh hoa phú quý thì làm sao hắn nhẫn nhịn chịu đựng bao hành hạ như vậy? Lại nói một năm trước, đệ đệ của hắn mất tích, không qua bao lâu mẫu thân hắn cũng tự vẫn qua đời, ta đã mất đi lợi thế duy nhất uy hiếp được hắn, hắn hoàn toàn có thể tự sát để giải thoát cơ mà.”
“Chẳng lẽ trong bảo tàng có phương pháp hoặc linh đan gì có thể chữa trị căn bệnh vô nan ấy cho hắn sao?”
“Rất có khả năng này.” Thi Phục Đức huơ tay nói tiếp, “Nam Độ chiến loạn, rất nhiều quốc bảo thất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoc-ho-bang/38611/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.