Phương Đăng là một cô bé lớn trước tuổi, thông minh, mạnh mẽ và hiểu chuyện. Thế nhưng ở cô bé nhìn có vẻ già dặn này vẫn không mất đi nét ngây thơ, trẻ con với thứ tình cảm dở dở ương ương, yêu chàng trai 17 tuổi nhà kế bên mà chẳng vì lý do nào cả. Phó Kính Thù – một cậu bé sinh ra trong danh gia vọng tộc. Hiện lên với những nét trầm ổn, tiêu diêu tự tại, Phó Kính Thù trở thành một giấc mộng đẹp đến xa vời đối với bất kì thiếu nữ nào. Cậu sống trong Phó gia viện rộng lớn, hoang tàn. Phó Kình Thù không còn người thân, trừ Già Thôi – lão quản gia cũng kiêm luôn người ông của cậu. Gia phả nhà họ Phó lằng nhằng bao nhiêu, thì Phó Kính Thù lại càng trở nên trầm mặc bấy nhiêu.
Một đứa con gái của một thằng nát rượu bị cả một hòn đảo khinh nhờn. Một đứa con (dù bị bỏ lại ) của một danh gia vọng tộc, quyền thế. Ai mà nghĩ họ quen nhau? Cuộc đời của hai người vốn có lẽ sẽ là những đường thẳng song song không bao giờ cắt nhau nếu như không có sự hiếu kì của cô bé Phương Đăng. Hai đứa trẻ số phận nghiệt ngã nương tựa vào nhau qua năm tháng thanh xuân của cuộc đời. Phó Kính Thù nói, "Em chính là bản thân anh."
Một người yêu quá nhiều, hi sinh quá nhiều, cho đi quá nhiều mà quên mất rằng "Con người ta ai cũng phải yêu bản thân mình trước. " Còn một người thì yêu đấy, nhưng anh lại yêu bản thân mình trước. Chỉ có điều anh lại đối xử với bản thân quá tệ hại. Khao khát một gia đình, khao khát có người công nhận, khao khát tìm ra câu trả lời cho câu hỏi suốt thời niên thiếu, Phó Thất đã đi chệch hướng, đến nỗi trở thành không thể quay lại. Cứ mải đuổi theo những thứ xa xôi, họ đánh mất những thứ ngay trong tầm tay mình. Họ tìm một gia đình – nhưng lại mất luôn cả gia đình. Họ tìm một tình yêu thương, một sự sẻ chia – cuối cùng giữa họ chỉ còn là những trận cãi vã và những giọt nước mắt