Tối hôm qua, Tần Noãn thức đêm đan xong khăn quàng cổ, quả thật ngủ không ngon, cũng may là cô không hề tức giận khi rời khỏi giường. Nghĩ đến biểu lộ của Cố Ngôn Thanh khi nhìn thấy khăn quàng cổ, trong lòng cô vẫn tràn đầy vui vẻ đi rửa mặt, kẹp sách giáo khoa chung với quà tặng rồi ra khỏi ký túc xá... Cố Ngôn Thanh mặc một cái áo len màu trắng và áo khoác màu lục quân đội bên ngoài, chân dài thẳng tắp. Anh kẹp túi tài liệu đứng dưới tàng cây ven đường, dù không làm động tác gì cũng khiến người khác chú ý.
Có nhiều sinh viên nữ đi qua liếc trộm anh vài lần, vừa xấu hổ vừa e lệ. Tần Noãn có một loại cảm giác nguy cơ đối với bảo bối đáng mơ ước nhà mình, vọt thẳng qua đó, ôm lấy Cố Ngôn Thanh, "Anh đến sớm vậy!" Sau đó, cô dùng hai tay dâng hộp quà lên, "Tặng cho anh nè!" Cố Ngôn Thanh hơi bất ngờ, nhận lấy, "Là cái gì vậy?" Tần Noãn mong đợi nhìn anh, "Anh mở ra xem đi."
Cố Ngôn Thanh mở hộp giấy tinh mỹ ra, nhìn thấy bên trong là một tấm khăn quàng cổ màu trắng gạo cuộn gọn lại. Tuy không tính là đẹp, nhưng đường đan khá chuẩn, rõ ràng không phải đồ mua.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.