Edit: Xiao Yi.
Nghe thấy giọng của Tần Noãn, Cố Ngôn Thanh ngồi dậy khỏi ghế salon, nhìn vào trong phòng, "Sao thế?"
Tần Noãn núp ở trong chăn, nhẹ giọng hỏi: "Chỗ này của anh sao tối như vậy? Một ánh đèn cũng không có."
"Lúc đi ngủ anh không thích nhìn thấy cái gì, cho nên màn cửa dùng loại màn che nắng, đèn đường bên ngoài không chiếu vào được." Cố Ngôn Thanh nói, suy tư một chút, "Em sợ tối sao?"
"Không có gì ạ, em thuận miệng hỏi một chút thôi."
"Vậy thì ngủ đi." Cố Ngôn Thanh lại nằm xuống lần nữa.
Lúc anh sắp ngủ, lại nghe thấy giọng của Tần Noãn gọi mình, "Cố Ngôn Thanh?"
"Sao thế?"
"Cố Ngôn Thanh?"
"Cố Ngôn Thanh!"
Cố Ngôn Thanh cảm thấy ngữ khí của cô không đúng, một lần nữa bật dậy, "Tần Noãn, em không sao chứ?"
"Noãn Noãn?"
Trong phòng truyền ra tiếng khóc, "Cố Ngôn Thanh, anh bật đèn đi ạ, em sợ..."
Anh vội đứng dậy bật đèn, vòng qua trước cửa rồi đi vào phòng nhìn cô.
Tần Noãn núp ở trong chăn, phủ kín cả đầu, thân mình không khống chế được run lên.
Cố Ngôn Thanh ngồi bên mép giường, nhẹ giọng gọi cô, "Noãn Noãn, anh bật đèn rồi, em đừng sợ nữa."
Tần Noãn mở mắt ra, lập tức rút vào trong ngực anh, hai tay ôm chặt eo anh, cả người vẫn run bần bật.
Cố Ngôn Thanh bị phản ứng của cô làm cho kinh ngạc. Anh vuốt lưng cô, vừa ôn nhu vừa dụ dỗ, nói: "Em đừng sợ, anh đây rồi."
Tần Noãn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoan-do-anh/2031757/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.