Một tờ giấy nhắn ngắn gọn đưa đi, không ngờ thu hoạch lại là một tờ giấy ngắn gọn hơn trở lại.
Được làm vua thua làm giặc, đứt đuôi mong đường sống. Được làm vua thua làm giặc, đứt đuôi mong đường sống...
Trong đầu không ngừng lẩm bẩm hai câu này, trong bụng Quý Du Nhiên rất khó hiểu: Lời này của Địch phi nương nương có ý gì? Được làm vua thua làm giặc, chỉ ai? Trần phi năm đó sao? Hay là người khác? Hoàng hậu nương nương? Đứt đuôi mong đường sống đại biểu cái gì? Ban đầu Trần phi hy sinh cái gì? Trong lòng mơ hồ có chỗ hiểu ra ý tứ, nhưng ngàn lời vạn chữ, thế nào cũng không nghĩ ra nguyên do, ngược lại khiến tâm tình mình rất phiền não.
“Nhị đệ muội, muội đang nghĩ gì vậy?”
Đột nhiên giọng nói mềm mại vang lên bên tai, Quý Du Nhiên quay đầu lại, đối mặt với Ninh Vương phi nở nụ cười ôn hòa. Vội vàng cũng cười nói: “Không có gì, chính là cảm thán tuổi xuân trôi nhanh, hồng nhan không quay lại. Mẫu đơn đẹp như vậy, mấy ngày nữa sẽ không còn. Muốn nhìn lại, lại không muốn chờ một năm.”
“Nói đến cái này, ta còn muốn nói die~nda4nle^qu21ydo^n muội đó! Rõ ràng hay rảnh rỗi thì cứ tới đây ngắm hoa, mà ta khổ sở đợi lâu như vậy, muội lại chậm chạp không xuất hiện, hay là ta gửi thiệp mời, muội mới tới đây. Nếu không phải mắt thấy kỳ hoa nở sắp qua, thật sự... Thật sự nghĩ muội lề mề như vậy, xem một chút rốt cuộc muội còn nhớ phải thực hiện lời hứa hay không!”
Dung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-phi-chuyen-sung-cua-vuong-gia-ngoc/1512221/quyen-1-chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.