Mong muốn bảo thù Tiêu Hiểu Phong dưới sự giúp đỡ của phu thê Y Độc đã hết lòng dạy bảo tiểu muội muôi từ võ công đến độc dược. Vì không muốn đôi tay người anh kết nghĩa dính máu, cô quyết định chốn đi, tự mình báo thù. Biết mình xuyên về thời Bắc Tống, cô tìm đến Dương gia tướng trung liệt trong truyền thuyết để điều tra tình hình của quân Liêu. Điều không ngờ đến duyên phận của cô với thất Dương lang bắt đầu từ đây. Nhạn Nhạn từ một kẻ tứ cố vô thân, lòng luôn nghĩ đến báo thù, cuối cùng lại chỉ hướng về Dương gia.
Qủy Cốc Tử từng phán rằng :"Tiêu cô nương, thất đoạn tơ hồng, một không thể thiếu, chính là ý trời." Tiêu Nhạn Nhạn cũng kiên định tuyên bố:""Dương thiếu nương của Dương gia tướng, chỉ có thể là ta." Trần Phương từ trong cơn đau đớn toàn thân lờ mờ tỉnh lại, đập vào mắt là trần nhà đúc gỗ và ngói cổ xa lạ, còn bản thân thì bị thương đau nhức khắp người được băng bó nằm trên chiếc giường tre mộc mạc. Nương theo ánh nắng từ bên ngoài khung cửa gỗ len vào, Trần Phương khó khăn đưa ánh mắt nhìn khắp xung quanh, quan sát một hồi mới thấy ngoài chiếc giường tre cô đang yên vị kia, còn lại chỉ vỏn vẹn một bộ bàn ghế đóng tre cùng chiếc đèn dầu trong căn phòng nhỏ đơn sơ này. 'Đây là đâu?' - Trần Phương không rõ tự hỏi.
Cô nhớ bản thân trong khi làm nhiệm vụ, vì cứu cô chủ, con gái của một nhà chính trị máu mặt quan trọng của đất nước, thoát khỏi bọn khủng bố quốc tế nhưng bản thân lại không may kẹt lại, cuối cùng bị bom hủy diệt san bằng cả một vùng rộng lớn, cơ thể cô tan nát không còn một mảnh. Đáng lý ra cô đã chết banh xác, tại sao vẫn còn sống sờ sờ ở đây? Trần Phương nằm đó hoang mang vô độ đến ngẩn người, đang muốn dùng sức cố gắng ngồi dậy thì cánh cửa gỗ thình lình được ai đấy mở ra, phá vỡ sự thanh tĩnh trong căn phòng nhỏ mộc mạc này..