"Tam ca, huynh có từng nghĩ đến ý trung nhân tương lai của mình không?"
Nằm mãi ngắm sao tự suy nghĩ mông lung một mình cũng chán, Dương Tứ Lang sau một ngày cưỡi ngựa đường dài mệt mỏi vẫn chưa tìm được Chu Công để thảo luận, liền tiếp tục mặt dày bắt chuyện với vị huynh trưởng nổi tiếng kiệm lời bên cạnh.
"..." Lẽ đương nhiên, vị tam ca nào đó vẫn an nhiên nhắm mắt đưa lưng về phía y, không buồn lên tiếng đáp lấy một câu.
Dương Tứ Lang bị bơ riết cũng quen. Y tuỳ ý gác tay sau đầu, mắt vẫn nhìn bâng quơ về màn đêm đầy ánh sao trước mặt, tiếp tục nói: "Đại ca cứ điềm nhiên bất vi sở động thế này, mong muốn ôm cháu của mẹ xem ra vẫn còn phải tiếp tục trì hoãn dài dài a."
Dương Tứ Lang nói xong không nhịn được bỉu môi âm thầm bất mãn với đại ca nhà mình. Trong thư rõ ràng chỉ đích danh đại ca, thế mà y lại không chút thương tiếc mang đệ đệ của mình ra làm lá chắn. Đại ca vốn uy nghiêm công tư phân minh trong lòng Dương Tứ Lang thế mà cũng có lúc biết chơi xấu với huynh đệ mình, khiến Dương Tứ Lang phải dở khóc dở cười với hoàn cảnh bất đắc dĩ này. Ai bảo y là kẻ làm em cơ chứ.
Tưởng tượng đến cái nhíu mày không vui của mẹ khi không thấy đại ca trở lại, thế nào cũng sẽ lôi y ra làm một trận cằn nhằn than thở mấy ngày liền cho mà xem.
Tại sao chỉ mình y chịu trận thay đại ca mà không có Dương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-duong-gia-tuong/87620/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.