“Kính thưa quý khách, máy bay đã đáp xuống sân bay Hồng Kiều, nhiệt độ bên ngoài là...”
Di chuyển thẳng một mạch đến sảnh, Nhiễm Dao vẫn chưa dám tin. Rõ ràng hai tiếng trước, cô và Tống Tử Văn còn ở dưới chân Hoàng Thành, sao chớp mắt đã ở Ma Đô rồi?
“Cô gái ngốc, tỉnh lại nào.”
“Dạ... à, chúng ta thật sự đã tới Giang Châu rồi sao?”
Tống Tử Văn móc điện thoại, mở ra, đưa cho cô xem định vị, “Không dám tin sao?”
“Vâng, giống như mơ vậy...” Nói đi là đi, cũng quá tùy hứng đó.
“Vui không?”
Nhiễm Dạo gật đầu lia lịa: “Dù ở đâu đi nữa, chỉ cần ở bên cạnh anh là em đã cảm thấy vui rồi.”
Lão cán bộ liền thấy rung động sâu sắc, quan trọng là cô gái nhỏ còn không hề cảm thấy, bày ra dáng vẻ thâm tình lại vô tội, khiến người ta giận cũng không được, mà không giận cũng không xong.
Thật là hành hạ người ta quả mà!
“Đi thôi, tới khách sạn đã.”
Tống Tử Văn kéo theo hai chiếc vali, trên cánh tay còn có hai tay của một cô gái bé nhỏ đang khoác lấy, ngoại hình anh lại bắt mắt, vô tình toát ra khí chất “đàn ông thần thục”, khiến rất nhiều người quay đầu lại nhìn.
Nhiều lúc, đàn ông trưởng thành còn có sự mê hoặc hơn cả trai trẻ. Có lẽ do sự từng trải, nên trên người anh có khí chất khiến phụ nữ vây lấy – đó là cảm giác an toàn.
Đó và món quà của năm tháng, và cũng là dấu vết tích lũy của thời gian.
Tình yêu của họ đã sớm qua thời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham/418597/chuong-685.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.