Roi! Roi của hắn... “Xảo Tâm! Xảo Tâm!” Xoay người đi ra khỏi phòng ngủ, gã đàn ông đứng giữa hành lang gào xuống dưới lầu. Đám người hầu đang đứng ngay dưới cầu thang thò cổ nhìn lén vội vàng lùi về sau, cậu Hai quá kinh khủng... Chỉ có một người đứng yên tại chỗ, những người khác lui lại làm cô ta hoàn toàn hiện ra. “Cậu... cậu Hai...”
“Roi ngựa của tao đâu?” “Hôm qua, cô Ba đi tới trang trại nuôi ngựa thử ngựa nên đã cầm theo rồi ạ...” Gã đàn ông ngẩn ra, tựa hồ như đang nghĩ cái gì, giây tiếp theo, lửa giận trong mắt càng bốc lên cao hơn. “Tao đồng ý cho nó mượn từ lúc nào? Con ranh này dám tự quyết định!” Nói xong, hắn lại xoay người đi vào trong phòng ngủ, vừa đi vừa rút dây lưng đeo trên hông ra. “Mày tưởng là không có roi thì tao sẽ không làm gì được mày sao?” “Con đĩ, hôm nay tao phải dạy cho mày làm một con vợ tốt là như thế nào...”
Dây lưng quất loạn, gió rít gào theo từng cái quất xuống, hết roi nọ tới roi kia quất lên tấm lưng trần của thiếu nữ. “A...” Viêm Hề tỉnh lại vì quá đau, khẽ mở miệng rên lên, vẫn cứ cố chịu đựng. Khoan đã! Đau... Tại sao lại cảm thấy đau nhỉ? Chẳng phải cô chết rồi sao? Người chết cũng biết đau à? Trước mặt là vực thẳm, sau lưng là người truy sát, cô nhớ rõ cô đã thả mình nhảy xuống, khoái cảm khi được bay lượn, đôi tay vươn ra, ôm lấy cái chết... Rốt cuộc cũng có thể kết thúc cuộc sống luôn phải lo lắng, đề phòng rồi! Một khắc đó, cô vô cùng thản nhiên. Nhưng... Trước mắt...