Đỡ cô nằm xuống, Lục Chinh lại ngồi xuống sô pha đối diện với giường ngủ, đèn tường nhàn nhạt, bóng người cũng mờ ảo.
Đột nhiên, tiếng điện thoại di động vang lên phá tan màn đêm yên tĩnh.
Xoay người, đi ra ngoài ban công, mùi thuốc đã tan hết, gió đêm làm người ta cảm thấy mát lạnh.
“Alo.”
“Thằng nhãi ranh, không biết chào người lớn à?! Ở trong bộ đội mấy năm nên quên hết lễ phép cơ bản nhất rồi đúng không?” Y như một thùng thuốc súng, vừa mở ra liền nổ.
“Có chuyện gì, nói.”
“Tao là ông nội mày!” Giọng rít không ngừng, kèm theo đó là tiếng vỗ bàn thật mạnh.
Lục Chinh nhíu mày: “Có việc gì thì nói đi, không có việc gì thì cháu cúp máy.”
“Mày dám?!”
Cuộc gọi bị ngắt.
“Ngày mai về nhà ăn... Alo? Lục Chinh?! Thằng ranh này, dám cúp máy thật---”
Hai tay chống trên mép bàn, Lục Giác Dân thở hổn hển, khuôn ngực gầy nhưng rắn chắc không ngừng phập phồng, áo ngủ rộng rãi trên người cũng rung động theo.
“Hơn nửa đêm còn không ngủ, sao lại chạy tới thư phòng làm gì?” Âm thanh dịu dàng vang lên, mang theo vẻ quan tâm và lo lắng.
Lạch cạch---
Ánh đèn sáng bừng.
“Ai lại làm ông tức giận thế?” Tiến lên, giúp ông cụ thuận khí, “Để ý tới huyết áp một tí...”
Thở dài thật mạnh, mặc dù trách cứ nhưng lại không giấu nổi sự quan tâm.
Lục Giác Dân vung tay lên, trong mắt đầy giận dữ, “Đứng sang một bên đợi đi!”
Bà lão thu tay lại, đưa chén trà trên bàn cho ông, “Ông ấy, sống quá nửa đời người rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham/417947/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.