“Thật không?” Nhiễm Dao dịu dàng nhìn anh, giọng mũi đặc sệt.
“Cô bé ngốc.” Anh lau nước mắt trên khóe mắt của cô đi. Người đàn ông nắm lấy tay cô gái nhẹ nhàng nắn bóp, “Em còn trẻ, thậm chí còn chưa bước ra ngoài xã hội, vì vậy không thể nào hiểu được sự tàn nhẫn và lạnh lùng của thế giới này đâu.”
“Em không hiểu.”
“Em còn trẻ mà.” Người đàn ông than thở, mới hai mươi tuổi đầu, xinh đẹp như một đóa hoa.
“Việc đó với việc chúng ta ở chung với nhau có quan hệ gì sao?” Nhiễm Dao lộ ánh mắt nghi ngờ.
“Đương nhiên có.”
“Quan hệ gì?”
“Anh là con trai, em là con gái.” Ánh mắt Tống Tử Văn tối lại.
“Ở chung cư chúng ta cũng ở chung mà?” Tại sao ở ngoài thì không được?
“... Dao Dao, anh sợ bản thân anh không nhịn được, em hiểu không?”
Giọng nói trầm thấp, hơi thở gấp gáp, ánh mắt chứa đựng sự chiếm hữu, khác một trời một vực với sự ôn tồn nho nhã lúc bình thường.
Nhiễm Dao sợ hãi lặng người, “A...“.
“Bây giờ còn muốn hỏi gì nữa không?” Người đàn ông hạ mí mắt, sợ ngọn lửa nóng ấy sẽ dọa cố.
Một người đàn ông trưởng thành thì cũng là đàn ông, có những ham muốn nguyên thủy nhất, một khi nổi lên thì lý trí lớn cách mấy cũng không thể ngăn lại được.
Anh tôn trọng Nhiễm Dao, càng yêu thương cô hơn, vì vậy...
Không thể tùy tiện!
“Nhưng em vẫn muốn ở chung một phòng với anh...” Tiếng cố nhỏ xíu, lúc cúi đầu xuống để lộ chiếc cổ nhỏ trắng hồng.
Tống Tử Văn khó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham/418598/chuong-686.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.