“Cậu nghe tớ giải thích trước đã!” Hàn Sóc cảm thấy lỗ tai của bị sắp rớt ra rồi.
Đàm Hi trừng mắt nhìn cô, buông tay.
“Tớ kêu cậu đến là vì lớp trang điểm hôm nay thiếu một người mẫu.”
“Cho nên?”
“Tracy ra lệnh cho tớ phải mang một người mẫu xinh đẹp đến, nên... tớ mới gọi cậu đó!”
“Tại sao không nói trước?”
“Nói rồi cậu có đến không?”
Đàm Hi bĩu môi, tỏ vẻ ghét bỏ: “Sẽ không.”
“Vậy thì vì sao phải nói?”
“...” Muốn đánh cô ấy quá phải làm sao đây?
Hàn Sóc dán mặt tới, “Tớ cũng hết cách nên mới làm như thế mà...”
“Tránh xa tớ một chút!” Đàm Hi giơ tay ra đẩy cô, “Còn chê vụ scandal lần trước chưa đủ lớn hay sao?”
Hàn Sóc cười mỉa: “Cưng đừng như thế mà, anh đây đau lòng lắm.”
“Đáng đời!”
“Vậy thì con tim tớ tan nát mất!”
“Hờ, bạn bè mà gài bẫy nhau được, cậu còn cần tim làm gì?”
“...”
“Tại sao cứ bắt cậu dẫn theo người mẫu, những người khác thì sao?”
“Ồ, phạt vụ cúp tiết lần trước.”
“...” WTF!
“Hôm nay, chúng ta mời đến đây một người mẫu mới, sẽ dùng một khuôn mặt mới để thể hiện lần hóa trang này. Mời người mẫu lên bục.”
Giọng nói vừa dứt, tiếng vỗ tai vang lên theo sau, Đàm Hi thì ngược lại, ngồi yên bất động.
Hàn Sóc gấp gáp đến mức vò đầu bứt tai: “Bà cô ơi, tiểu tổ tông, tâm can bảo bối của tôi ơi, cậu không thể thấy chết không cứu như vậy được!”
“Hừ!”
“Có điều kiện gì cứ nói!”
“Thành giao.” Đàm Hi đứng lên, đi xuyên qua các thực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham/418434/chuong-522.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.