Khi hai người đến, Lâm Tầm đã gọi xong món, thỉnh thoảng còn giơ cổ tay lên xem giờ.
“A Tầm.”
“Ở đây.”
Lưu Diệu kéo ghế ra giùm cô, Đàm Hi ngồi vào, “Cảm ơn!”
“Tôi tính toán thời gian gọi đồ ăn lên trước, gọi lẩu uyên ương, không có vấn đề gì chứ?” Lâm Tầm vẫn cái dáng vẻ sạch sẽ ấy, một thân áo sơ mi, quần jean, đơn thuần như học sinh.
Đàm Hi lâu rồi chưa ăn lẩu. Mùi vị quen thuộc xông thẳng vào mũi, cô không kiểm chế được nuốt nước bọt ực ực.
Ăn no uống say, ba người chuyển sang nói chuyện phiếm.
Đầu tiên Lưu Diệu lặp lại những lời Đàm Hi nói trong phòng họp lúc trưa, sau đó lại bắt đầu hoa tay múa chân.
Vậy mà Đàm Hi lúc trước không phát hiện ra anh ta hoạt bát đến thế.
“... Vậy kết quả thế nào?” Lâm Tầm tò mò.
“Dĩ nhiên là đại sát tứ phương, mọi người đều cúi đầu nghe lời.”
“Lợi hại!” Lâm Tầm lộ ra biểu cảm sùng bái.
Khóe môi Đàm Hi co giật, hai người có thể nói chuyện nào khác dinh dưỡng hơn không?
“Sau buổi họp, mọi người như quả cà héo, lúc đi qua phòng tổng tài là bất giác đi nhẹ lại, họ sợ rước họa lên người.”
“Có quá lố đến thế không đó?” Dù sao Đàm Hi cũng không tin.
“Đợi hôm nào cô tận mắt nhìn thấy là sẽ biết thôi.”
“Sao nói cứ như thể tôi là bão cát vậy?”
“Khụ... hình như là lốc xoáy thì càng chính xác hơn.”
“...” Là một nhân viên, tuy anh là giám đốc, nhưng bôi nhọ cấp trên như vậy thấy có được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham/418433/chuong-521.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.