“Phiền bà nói cho rõ ràng, con gái bà thế nào?”
Trương Như Thu tức muốn hộc máu, nhưng vẫn phải ép bản thân mỉm cười, sự đoan trang và ưu nhã của một quý bà còn quan trọng hơn cả mạng sống...
“Có thể giúp con gái tôi có được một suất tiến cử, Kinh Ảnh và Hoa Hí đều được”
“Con gái bà là thực tập sinh của công ty chúng tôi?”
“...”
“Nếu đã không phải, tại sao chúng tôi phải trao một suất tiến cử quý giá cho cô ta?”
“Tôi có thể dùng tiền mua, bao nhiêu tiền cũng...”
“Bà nên biết, tập đoàn Tinh Huy không bao giờ thiếu tiền.” Cố Mộng ngắt lời, bày ra thái độ luận việc chung mà làm.
Trương Như Thu lại cho rằng cô ta đang ngầm ám thị: Tinh Huy không thiếu tiền, nhưng tôi thiếu.
Nhất thời thấy yên tâm hơn không ít, nói cho cùng cũng là một đại hòa thượng ăn mặn, có thịt trong tay, còn sợ đối phương không đồng ý?
Cảm xúc nóng vội trở nên bình tĩnh một cách lạ thường, “Tôi đưa ra con số này, thế nào?” Năm ngón tay thoáng hiện lên trước mặt Cố Mộng. Trương Như Thu cười vênh váo chắc nịch.
“Hờ!” Một tiếng cười khinh thường ngắn ngủi, cây bút trong tay Cố Mộng, nhất thời thấy hứng thú: “Bà định dùng 50 vạn mua một suất đề cử?”
Sắc mặt Trương Như Thu trở nên xấu xí: “Cô đừng được nước làm tới! Cho cô 5 vạn đã là rất nể mặt cô rồi, còn muốn đòi hỏi nhiều?”
“Đừng nói 50 vạn, cho dù 500 vạn tôi cũng không thèm.”
“Làm bộ làm tịch!”
Cố Mộng tức giận. Năm xưa khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nang-dau-cuc-pham/418435/chuong-523.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.