"Nàng giỏi lắm, dám tuyên bố như vậy sao? "
Thật ra tôi đã được hắn bế nằm trên giường từ khi nào, nhưng tôi chẳng để ý lắm.
Tôi cố nhích ngồi dậy, lưng dựa vào gối đã được đặt phía sau.
"Được, ta cho nàng cơ hội cuối cùng, giải thích đi... Tại sao nàng lại muốn rời khỏi Long Thành? Nàng cảm thấy ta không cho nàng đủ vinh hoa phú quý, của cải sao? Nếu nàng muốn, ta sẽ sắc phong nàng làm Nguyên Phi..."
Thiệu Anh ngồi xuống giường bên cạnh tôi, hai tay chóng ra phía sau lưng tôi, giam tôi vào giữa.
Tôi tròn mắt, bật cười khẩy, nếu làm Nguyên Phi dễ như vậy, thì hà tất phải kén chọn làm gì. Thân tôi chỉ xuất thân là một nữ nhi vô danh, không có gia đình, bạn bè, không thân thế. Làm gì có chuyện đơn giản như vậy?
"Ta muốn hỏi ngược lại ngươi, sao ngươi lại không giết ta? Không phải ta đang làm người rất rất tức giận sao?" Tôi hỏi ngược lại.
"Ta không muốn trả lời câu hỏi này..." Hắn quay mặt chổ khác.
"Ngươi..." Tôi bực bội, hắn đúng là đồ lưu manh nhất mà tôi từng biết, dám trả lời kiểu đó được sao?
"Nàng nói đi, đừng lãng tránh câu hỏi của ta."
"Hôm nay ta không được khỏe, ta không muốn..." Tôi quay người đi nơi khác, nhưng đôi mắt của hắn cứ nhìn vào tôi." Nhưng... dù sao cũng cảm ơn ngươi, tha mạng cho mẹ con ta..."
Hắn im lặng một lúc, sau đó chợt cảm thấy có một bàn tay sờ lên bụng mình, tôi hoảng hốt... Nhưng cơn hoảng hốt của tôi chỉ vừa nửa chừng:
"Ta xin
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-quoc-nguyen-phi-su-ky/735131/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.