Trong cơn mê man, tôi chìm trong một màu tối, không gian xung quanh tĩnh mịt.
Tôi sợ hãi cố gắng thoát ra nhưng vô ích.
Nhưng chợt phía xa lấp ló một tia sáng, tôi vội lao nhanh đến, càng đi nhanh đến, mảng sáng đó càng to hơn.
Đến khi mảng sáng đó đã biến thành một lối đi bước qua bên kia, nơi tràn ngập ánh sáng.
Tôi đưa chân bước qua...
Thì ra chỉ là mơ, tôi mở mắt ra, nhòe nhòe trước mắt là bóng hình một người phụ nữ tuổi đã xế đang ngồi cạnh tôi.
Mơ hồ tôi vẫn hy vọng là mẹ tôi, có thể là người mẹ nuôi yêu quý của tôi thời cổ đại, hoặc là người mẹ đã chín tháng mười ngày mang thai rồi sinh ra tôi.
"Thiên Tuệ, cuối cùng ngươi cũng đã tĩnh..." Giọng nói người phụ nữ đó vang lên, tôi chín phần thất vọng vì biết đó không phải họ.
Là Hoàng Thái Hậu...
Tôi đang nằm trong Nguyệt Tú cung, nơi quen thuộc của tôi thuở nào, là nơi tôi sống nhưng cũng là nơi sẽ giết dần tôi.
"Tốt rồi tốt rồi, người đâu mau mau đưa nước cho Cao Quý Nhân uống..." Giọng của bà hấp tấp.
Có vẻ bà ấy đã rất lo cho tôi.
chuyện gì đã xảy ra vậy?
Ngữ Ngữ vội đỡ người tôi dậy đưa nước cho tôi uống.
"Chuyện gì đã xảy ra vậy?"
"Nương nương, người không sao là tốt rồi, nô tì lo cho người lắm..."
Tôi quay sang nhìn Thái Hậu, bà vẫn nhìn tôi bằng ánh mắt dịu dàng, không gay gắt như hôm nào:
"Rất may là cái thai không sao, bằng không thì ta sẽ không tha cho Thiệu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-quoc-nguyen-phi-su-ky/735130/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.