Điều khiến Thiên Tuệ khó hiểu chính là cái thái độ xoay hẳn sang 180 độ của Thiệu Anh.
Điều gì đã khiến hắn từ một con dã thú đáng sợ trở thành một con hổ con như vậy?
Phải rồi, cái gì cũng có lý do, không tự dưng lại có.
Điều này phải đề cặp đến chuyện trước lúc Thiệu Anh tự thân vào ngục... "tra khảo" Thiên Tuệ, hắn đã tìm đến vị "huynh đệ" chí cốt của mình, cũng là kẻ có... tư tình với ái thê của mình.
Khi bước vào, trước mặt hắn là Tuấn Kiệt hai tay đang bị trói trên một thanh sắt được vắt ngang đóng dính với một thanh sắt vắt dọc nằm giữa, nói tóm lại là như chữ thập.
Trên người bê bết máu do dùng nhục hình, cốt để hả giận cho Thiệu Anh, chứ không phải bắt anh ta khai tội như người ta thường nghĩ.
Hình như Tuấn Kiệt phải chịu những đòn tra tấn dã man cho nên đã ngất đi không còn biết trời trăng gì nữa.
Đột nhiên một xô nước hất thẳng vào mặt anh ta, khiến anh ta khó chịu choàng tỉnh dậy.
Cố động cơ thể thoát ra nhưng vô ích. Khi thấy Thiệu Anh, anh ta mừng rỡ như gặp được thánh nhân, liền gọi:
"Hoàng Thượng..." Cứ nghĩ anh ta sẽ kêu gào thảm thiết minh oan cho mình nhưng mọi việc nằm xa tầm nhìn của Thiệu Anh "Cao Nương nương không cố ý chọc tức Người, xin Người hãy buông tha cô ấy, do thần nhất thời hồ đồ..."
Chợt Thiệu Anh đi đến bóp mạnh vào xương hàm của Tuấn Kiệt nâng lên:
"Nói... Ngươi chính là loại người như vậy sao? Trọng sắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-quoc-nguyen-phi-su-ky/735132/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.