Mệt mỏi ngáp dài, Giang Thục Anh lăn trên giường một vòng. Đêm hôm qua cô thức khuya để đọc hết cuốn tiểu thuyết “Hào quang nữ chính” kia, nội dung nói về cô nữ chính vẻ ngoài xinh đẹp thánh thiện ngây thơ trong sáng, nhưng bên trong lại có chút âm hiểm, được nhiều mỹ nam theo đuổi, rồi bị những nữ phụ ghen ghét hãm hại. Tuy tình tiết trong truyện có chút hấp dẫn nhưng Thục Anh thấy nó hơi nhàm chán vì tác giả quá ưu ái cho nữ chính, ngược nữ phụ thảm vô cùng.
Gạt chuyện tiểu thuyết sang một bên, dù sao đó cũng chỉ là quyển tiểu thuyết để giết thời gian, cô cũng không muốn nghĩ nhiều. Mở mắt nhìn trần nhà, Thục Anh liền cảm thấy có gì đó không đúng. Bởi vì trần nhà cô màu xanh, còn cái bây giờ cô thấy là màu trắng. Không phải cô đọc tiểu thuyết đến điên rồi chứ? Hay là cô bị bắt cóc? Thục Anh bật dậy nhìn quanh, căn phòng toàn màu trắng, cạnh giường cô đang ngồi còn có máy đo nhịp tim, ống truyền nước biển...Thục Anh đang cố nhớ lại mọi chuyện thì cơn đau đầu ụp tới, một đoạn ký ức truyền đến. Cô thấy một bé gái khoảng 5,6tuổi có đôi mắt màu nâu khói rất đẹp, cô bé đang cùng một cậu bé khoảng 12tuổi ăn kem cả hai cười vui vẻ chạy về phía một đôi nam nữ, gọi họ là 'ba mẹ'. Thục Anh chợt thấy trong lòng rất ấm áp, cảm thấy họ là một gia đình hạnh phúc.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.