“Ta muốn gặp con.” Người phụ nữ vươn tay chạm vào khuôn mặt Thiên Vy. Cô không tránh né, cô cảm thấy người phụ nữ kia rất quen, muốn nhìn rõ nhưng như có lớp sương mù bao phủ, cô không nhìn rõ được mọi thứ, cảm giác vô cùng khó chịu.
“Là mơ.” Thiên Vy bừng tỉnh, lẩm bẩm. Ngước nhìn đồng hồ chín giờ kém, cũng may hôm nay cô chỉ có tiết buổi chiều lăn một vòng trên giường với lấy điện thoại khởi động máy. Rất nhanh một loạt âm báo vang lên khi máy đã mở, dây dây thái dương. Thiên Vy hé mắt kiểm tra điện thoại, sáu cuộc gọi nhỡ tất cả đều từ anh trai cô. Nhíu mày không biết chuyện gì, Thiên Vy ngay tức khắc gọi lại.
“Em làm gì không nghe máy? Anh đang định đến nhà em đây.” An Thiên Nam thở phào khi nhận được điện thoại của em gái.
“Em vừa ngủ dậy mới mở điện thoại thấy cuộc gọi nhỡ liền gọi cho anh.” Nói xong còn ngáp một cái như thể chứng minh những gì mình nói là thật. Dù sao cũng là anh trai của mình cô đâu sợ mất mặt.
“Em biết hôm nay ngày gì không?”An Thiên Nam bất ngờ khi nghe giọng còn ngái ngủ của ai kia, hạ giọng hỏi.
“Dù không biết là ngày gì nhưng chắc chắn không phải sinh nhật của em.” Vò mớ tóc rối, cố nhớ xem hôm nay là ngày gì.
“Hôm nay là ngày giỗ của mẹ.” An Thiên Nam thở dài nói. Trước đây chỉ cần chuyện gì liên quan đến mẹ, Thiên Vy là người đầu tiên xung phong chuẩn bị, cứ tưởng hôm nay em gái sẽ đến công
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-nu-phu-ta-khong-can-cac-nguoi/1327993/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.