6.
Trong đó viết:
“Nếu không có đứa em gái này thì tốt biết bao.”
Những chữ ấy như con d.a.o cùn chậm rãi cắt vào tim tôi.
Đau đớn đến mức tôi từng hận chính mình vì sao vẫn còn sống.
…
Khi Tạ Diễn đến nơi, tôi đã hơi say rồi.
Tôi chống tay lên má, cười cười nhìn cảnh Tạ Diễn bị bạn bè vây kín.
Chị tôi cũng uống chút rượu, gò má ửng hồng.
Chị nói với anh:
“Tạ Diễn, cảm ơn anh đến đón em.”
Nhưng đám bạn không chịu buông tha, còn xúi bọn họ hôn nhau:
“Không hôn thì không cho đi!”
Tạ Diễn chỉ mỉm cười nhạt, khoát tay.
Rồi anh tiến thẳng về phía tôi, đỡ vai tôi, để tôi dựa vào người anh:
“Tôi đến để đón Lăng Thanh.”
Tất cả mọi người sững sờ.
Chị tôi c.ắ.n môi, ấm ức:
“Vậy… còn em?”
Tạ Diễn khẽ cụp mắt, giọng bình thản:
“Nếu em muốn… thì ngồi ghế sau.”
Thật ra câu nói đó của anh rất đỗi bình thường.
Nhưng chị tôi vốn quen thói kiêu ngạo.
Chị lập tức đập vỡ ly rượu rồi chạy thẳng ra ngoài.
Tề Sâm là người đầu tiên chạy theo.
Có người thì cản Tạ Diễn lại, chỉ hướng chị tôi bỏ chạy:
“Cô ấy khó khăn lắm mới về nước, cậu cần gì phải làm um xùm lên thế.”
“Là đàn ông thì đi dỗ người ta đi chứ.”
Lại có người kéo tôi, chất vấn:
“Lăng Thanh, cậu nhìn chị mình khóc mà đứng im như vậy được à?”
“Đừng quên năm đó là cậu đã hại chị của mình bị bọn buôn người bắt đi.”
“Giờ cậu còn muốn phá hoại tình yêu của chị mình à?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-mang-de-yeu-em/4943130/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.