7.
Chợt cảm thấy… nếu mọi chuyện cứ tiếp tục thế này, có lẽ cũng không tệ.
Nhưng khi vừa quay trở về thành phố, đã nghe tin ba mẹ tôi lại tái phát bệnh cũ:
Một người tăng huyết áp.
Một người loét dạ dày.
Chị tôi cũng ốm, sốt 39 độ.
Bác giúp việc gọi cho tôi liên tục, giục tôi về nhà, thậm chí còn gọi cho cả Tạ Diễn.
Không trốn được nữa rồi.
Khi Tạ Diễn đưa tôi lên xe, tôi hỏi:
“Có thể… đừng đi không?”
Anh lắc đầu kiên định:
“Không thể.”
“Họ mắng hay làm ầm cũng được, chúng ta đều phải chịu.”
Nhưng tôi nghẹn lại:
“Tại sao phải chịu chứ?”
Tạ Diễn bình tĩnh lái xe, mặt không cảm xúc:
“Lăng Thanh, ba mẹ anh đã mất rồi. Anh không muốn em cũng mang hối hận giống anh.”
Tôi nghiến răng:
“Nhưng họ không yêu em. Em sẽ không hối hận đâu.”
Chiếc xe từ từ dừng bên đường.
Rồi lại từ từ chuyển bánh.
Tôi ngơ ngác nhìn anh.
Tạ Diễn khẽ nói:
“Nhưng anh sẽ hối hận.”
...
Dù không muốn… nhưng cuối cùng tôi vẫn về nhà.
Tôi ngồi cứng đờ trên sofa, lắng nghe Tạ Diễn khàn giọng nói:
“Năm ba mẹ con mất, con mới 22 tuổi. Bị ép nhận lại công ty trong tình thế nguy cấp, bị nhân viên cũ nghi ngờ, bị đối thủ chèn ép, thậm chí bị đối tác sỉ nhục ngay trước mặt.”
“Những lúc đó… luôn là Lăng Thanh ở cạnh con...”
Thời điểm ấy, Tạ Diễn ngày đêm vùi đầu vào công việc.
Tôi thì tìm mọi cách ở bên anh, lo cho từng bữa ăn giấc ngủ, làm những việc nhỏ mà tôi có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-mang-de-yeu-em/4943131/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.