5.
Tôi cúi đầu, nghẹn giọng:
“Xin lỗi… em không nên làm khó anh.”
Nhưng Tạ Diễn đưa tay xoa đầu tôi:
“Là anh đã bỏ qua cảm xúc của em.”
“Chuyện của chúng ta, anh sẽ chọn thời điểm thích hợp để nói với bác trai và bác gái.”
Giọng anh mang một sự chắc chắn rất tự nhiên.
Nhưng chỉ một câu vậy thôi cũng đủ khiến thần kinh căng chặt của tôi dịu lại.
Tôi vô thức tha thứ cho anh, khi tựa đầu lên vai Tạ Diễn, tôi rụt rè hỏi:
“Vậy anh có thể hứa với em… đừng gặp chị ấy nữa được không?”
Anh không do dự, cúi xuống đặt một nụ hôn lên đỉnh đầu tôi:
“Được.”
Tạ Diễn nói được là làm được.
Ngày hôm sau anh trở về nhà dưỡng thương.
Tôi không biết anh đã nói gì với chị tôi, nhưng kể từ đó trở đi chị ấy không còn xuất hiện nữa.
Nhưng những ngày bình yên vốn luôn chẳng kéo dài được bao lâu… nhóm lớp đột nhiên sôi nổi.
Cuối cùng cũng bọn họ cũng quyết định được ngày tổ chức buổi tiệc chào đón chị tôi trở về.
Hơn mười bạn còn ở A thị đều sẽ tham dự.
Ngay cả một đứa luôn vô hình trong mắt mọi người như tôi… cũng nhận được lời mời.
Tôi cầm điện thoại, hỏi Tạ Diễn:
“Anh có đi không? Chị em cũng ở đó.”
Tạ Diễn hiếm khi có tâm trạng vui vẻ, anh bóp nhẹ má tôi rồi nói:
“Không đi.”
“Vì có người nói… không cho anh gặp.”
…
Tôi thật sự không ngờ buổi tụ họp lại hoành tráng đến vậy.
Lớp trưởng Tề Sâm bao hẳn phòng lớn nhất của khách sạn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-mang-de-yeu-em/4943129/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.