Kí ức tuổi thơ của cô lúc đó quả thực rất đẹp đẽ. Thời đó chẳng có máy vi tính cũng chẳng có internet, điện thoại di động là một chiếc hộp thần kỳ chỉ có người lớn mới được sử dụng. Bố mẹ ngày đêm đều bận rộn công việc, suy tư trăn trở làm sao để thăng chức lên lương, tăng ca là một việc quá đỗi bình thường trong nhà. Nghỉ học bọn họ không thể để cô một mình ở nhà hết ngày này đến ngày khác, vì vậy liền đem cô vứt về nhà bà ngoại. Có khoảng thời gian, cô ở chết dí trong nhà bà ngoại, mỗi ngày mặt trời cao đến ba sào tre mới chịu ngủ dậy, bài tập cũng lười làm, chỉ thích xem ti vi với ăn mì lạnh, mỗi ngày ầm ĩ đòi ông ngoại mua kem. Ông thương đến nỗi tôi gì ông cũng nghe theo, có điều bà ngoại lại không vừa ý.
Bà ngoại gọi điện thoại mách với mẹ, tôi mỗi ngày chỉ lo ngủ, bài tập không thèm làm, cũng không thích đi chơi với mấy đứa trẻ khác. Mẹ không thích phiền phức, liền đưa ra đề nghị tìm cho cô đứa bạn nào hơn tuổi để chơi là được. Vậy là mấy hôm sau, Vương Khải bị bà ngoại dắt đến nhà cô, lúc ấy cô còn đang ngon giấc. Cô lật góc chăn để lộ ra hai mắt, rụt rè nhìn cậu ấy, cậu là ai đấy? Vương Khải trừng mắt, tôi được bà ngoại cậu phái đến quản cậu đấy.