Mùa hè năm 2014, tôi từ Bắc Kinh về quê có việc bận, một hôm cùng mẹ ra ngoài dạo phố tình cờ gặp được mẹ của Vương Khải. Tôi không gặp qua dì ấy được mấy lần, ngược lại mẹ tôi và dì ấy nói chuyện rất ăn ý. Dì ấy hỏi thăm tình hình của tôi, luôn miệng khen ngợi những thành tích nho nhỏ của tôi, mấy lần tôi muốn mở miệng hỏi về Vương Khải, nhưng đều bị ánh mắt của mẹ ngăn lại.
Lúc gần chia tay, tôi không nhịn được nữa hỏi mẹ của Vương Khải, dì ơi, bây giờ Vương Khải tốt không ạ? Dì ấy gật đầu, đứa nhỏ này à, từ nhỏ đã kiêu ngạo, sau khi thi Đại học thất bại, nó đậu vào một trường đại học ở Thạch Gia Trang (thành phố lớn nhất và là tỉnh lỵ tỉnh Hà Bắc Trung Quốc, cách thủ đô Bắc Kinh 320 km về phía nam),sau khi tốt nghiệp xin được một chân nhân viên văn phòng ở công ty hiện tại đang làm, có điều đã kết hôn rồi, cũng ổn định lắm.
Nội tâm tôi chấn động, ngoài mặt lại không chút thay đổi nói, dì cho con số điện thoại của cậu ấy được không ạ?
Về đến nhà, tôi cầm số điện thoại trong tay, hết cầm lên lại đặt xuống, số điện thoại và số Wechat của Vương Khải tôi đã thuộc làu làu trong đầu, nhưng lại chần chừ không đủ dũng khí nhấn phím gọi. Nghĩ ngợi rất lâu, tôi thêm cậu ấy vào Wechat của mình. Qua không bao lâu đã được chấp nhận, tôi vừa bất ngờ vừa vui mừng nhìn icon của cậu ấy, đang cẩn thận tỉ mỉ xem xét
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-anh-hung-cua-mot-thieu-nien-binh-thuong/23621/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.