Hồi đó,với tôi mà nói, sự tồn tại của Vương Khải giống như của một vị thần vậy. Mỗi ngày cậu ấy đều dẫn tôi tham gia đủ loại tụ tập của đám nhóc. Cậuấy kể cho cả đám nghe vô số câu chuyện, dẫn cả đám đến bãi than thảdiều, đánh cầu lông, sau đó đứng xếp hàng trên bãi cỏ đi tè. Cho dù bâygiờ nhớ lại cảm thấy những chuyện đó hoang đường biết bao nhiêu, nhưnglúc đó đi theo cậu ấy lại thấy chính nghĩa vô cùng.
Có điều tôi vẫn là một đứa ngang bướng từ trong xương, khôngthích làm bài tập, dần dần lại thấy ghét cực kỳ mấy lời dạy dỗ ngày nàocậu ấy cũng nói, cho nên bắt đầu trốn cậu ấy. Không phải giả bệnh thì là hôm nay mắc bận. Ban đầu, thấy nhiệt huyết của tôi xuống dốc cậu ấycũng để mặc, nhưng qua hai tuần sau lại sống chết bám theo tôi khôngbuông. Tôi không nghe lời, cậu ấy liền bày ra một vẻ mặt thối hoắc, tôila lớn: Chiêu này của cậu gạt mấy đứa ngây thơ kia thì được, đừng hònglừa được tôi!
Cậu ấy nhìn trừng trừng vào tôi rất lâu, rồi kéo tôi ngồi xuống, chân thành hỏi tôi: Lớn lên cậu muốn làm gì?
Không biết người khác như thế nào, lúc tôi còn nhỏ, trào lưu hỏi đáp lớn lên muốn làm gì vẫn chưa thịnh hành, loại từ vựng này chưa được du nhập vào cuộc sống của chúng tôi. Quan điểm của tôi từ nhỏ đã là,biết được hôm nay cái đã, đối với tương lai, trước giờ chưa từng nghĩđến.
Vậy là tôi ngơ ngác mất một lúc: Chưa nghĩ đến bao giờ! VươngKhải liếc xéo tôi: Cậu đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-anh-hung-cua-mot-thieu-nien-binh-thuong/23618/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.