Bắt đầu từ hôm đó, mỗi khi đến kỳ nghỉ đông, bất kể có việc hay không có việctôi đều chạy đến nhà Vương Khải, tụ tập với cậu ấy, thậm chí còn tìnhnguyện đảm nhận vai trò tổ chức, lặn lội đến từng nhà, gõ từng cánh cửagọi mọi người đến điểm hẹn, cách ăn mặc áo quần cũng cố tình học theocậu ấy, đem vài bộ quần áo ít ỏi của mình giặt đến sạch không chút vếtbẩn. Sau đó còn bắt đầu niềng răng, để tóc dài, cật lực tập chạy bộ,tham gia đội trống của trường, đăng ký vào lớp huấn luyện viết văn. Tôilàm hết những việc trước đây chẳng bao giờ tôi thèm để mắt đến.
Kỳ nghỉ lúc Vương Khải tốt nghiệp Cấp 2, lần đầu tiên cậu ấy chủ động đến nhà bà ngoại tìm tôi, vừa bước vào cửa đã ngây ra. Cậu ấy nghi hoặc hỏi, bạn là…
Tôi cũng kỳ quái nhìn cậu ấy: Tôi là tôi thôi, nếu không còn cóthể là ai nữa. Cậu ấy kéo tôi lại tỉ mỉ quan sát: Hình như so với trướcđây khác 180 độ. Tôi bĩu môi bật cười: Có phải rất giống cậu không? Cậuấy chậm rãi gật đầu: Đúng thật thay đổi rất ra dáng người lớn. Sau đó,giống như chợt nghĩ ra điều gì, cậu ấy nói: Đúng rồi, tôi thành côngrồi! Tôi thi đậu vào trường Cấp 3 trọng điểm rồi!
Tôi cũng vui mừng thay cho cậu ấy, hưng phấn đến nỗi nắm lấy tay cậu ấy, lớn tiếng hú hét đầy kích động. Thế nhưng, khác biệt so vớitrước đây chính là, tôi kích động không phải vì cậu ấy có thể thànhcông, mà vì trên người cậu ấy tôi có thể thấy được tương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mong-anh-hung-cua-mot-thieu-nien-binh-thuong/23619/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.