Yêu là yêu thôi, tại sao lại cứ luôn phải tìm đủ mọi cách để dày vò lẫn nhau? Ngược tâm nhau một hồi, gây nên biết bao đau khổ cùng tổn thương, liệu có đáng hay không? Yêu là đau, câu nói này, quả nhiên là không hề sai. Đây cũng đã sớm trở thành một chân lý bất biến rồi.
Yêu là như thế nào? Là không ngừng chờ mong người đó, luôn hy vọng người đó có thể mỉm cười. Yêu là khi, cho dù biết là đah khổ, nhưng vẫn không thể nào kiềm chế bản thân, giống như con thiêu thân lao đầu vào trong hố lửa, rõ ràng là đang tìm đường chết, nhưng lại không có cách nào có thể dừng lại.
Người ấy chán ghét hắn. Hắn nên làm thế nào? Tâm đau, đau cả thể xác, tổn thương cả trong tâm hồn này làm sao để cứu chữa? Hết lần này đến lần khác đều dày vò nhau, rồi kết cục lại là hắn đau đớn, hắn cô đơn. Thế gian này, rộng lớn là thế, nhưng lại không có người nào để cho hắn thực sự dựa vào. Hắn muốn tận lực thay đổi, tận lực khắc sâu nỗi nhớ vào trái tim của mình, không quan tâm người đó nữa, nhưng mà tại sao? Tim vẫn đau? Khi âm ỷ, khi lại đau nhói, không cách nào có thể khắc chế lại được.