Bắc Tống, Khai Phong phủ.
Đêm, trăng treo giữa trời.
Bao Chửng lẳng lặng khép trang sách lại, Công Tôn Sách đã bước vào cửa phòng.
“Đại nhân, trời đã khuya, nên đi nghỉ đi.” Công Tôn Sách lặng lẽ đứng một bên, ân cần nói.
“Đúng vậy, trời đã khuya.” Bao Chửng chậm rãi đặt sách xuống, nói, “Không biết vì sao, hôm nay không buồn ngủ, xem đêm nay khí trời thanh sảng, ánh trăng mê người, ta thực sự là ngủ không được.”
“Nguyệt tại vân trung du, nhân ảnh bàng địa tẩu (Vầng trăng dạo bước trong mây, bóng người sóng vai chạy trên đất).” Công Tôn Sách cũng hiếm thấy có thi hứng, ngâm nga hai câu thơ.
Đúng vậy, yên tĩnh như thế này, trong mắt chúng nhân phủ Khai Phong, hiếm thấy biết bao.
Ngày ngày tiếp nhận hết vụ án nan giải này lại đến vụ án hóc búa khác, có thể bình thản ngắm trăng như vào giờ khắc này, là xa xỉ biết nhường nào.
Đột nhiên, Triệu Hổ gõ cửa đi vào: “Bao đại nhân, sứ giả trong cung đến.” Lời nói chưa dứt, một thái giám cũng đã vào cửa: “Bao đại nhân, hoàng thượng mật chỉ, tuyên Bao đại nhân lập tức tiến cung diện thánh.”
Hoàng cung.
“Ngô Hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
Bao Chửng dập đầu, còn chưa đứng dậy, đã nghe thấy thanh âm gấp gáp của Nhân Tông.
“Bình thân, Bao khanh, tháng trước Bát Hiền vương phụng chỉ đến Đại Lý quốc chúc mừng lễ đại hôn của vương thế tử Đại Lý, nhưng hôm nay, trẫm đột nhiên nhận được tin, nói Bát Hiền vương không hề tham gia đại lễ, mà từ sau khi tiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-nguyet-thien-ly/2813608/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.