Mặt trời đã lặn đằng tây.
Đến giờ cơm tối, Triển Chiêu đang định rời giường thì nghe thấy tiếng gõ cửa, ngước mắt, cánh cửa kẹt một tiếng mở ra, mùi cơm thơm phức bay vào, bấy giờ Triển Chiêu mới cảm thấy đói bụng.
Nhưng vừa nhìn thấy người bưng cơm vào kia, Triển Chiêu lập tức giận tái mặt.
Người kia chẳng phải ai khác, chính là Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường lúng túng làm bộ ho khan hai tiếng, chậm rãi bước vào phòng, nghĩ Bạch gia, đời này sợ là còn chưa từng làm chuyện đưa cơm như thế này. Đặt cơm lên bàn, hắn nhìn Triển Chiêu, lại đột nhiên không biết nói thế nào: “Ừm, Mèo thối, ăn cơm.” Một câu nói ra, Bạch Ngọc Đường lại muốn vả cho mình một cái, haizzz, đây vẫn là Bạch gia sao? Quả thực chính là tôn tử của gia, hết cách rồi, ai bảo mình làm sai chuyện.
“Bạch Ngọc Đường!” Triển Chiêu vừa nghe hắn nói thế liền nổi xung không biết đánh đâu cho hả giận, đứng bật dậy làm cho Bạch Ngọc Đường sợ rụt cả người lại, bây giờ mới giống hệt như chuột thấy mèo.
Triển Chiêu quả thực từ trước tới nay chưa từng thấy cái dáng vẻ nem nép này của Bạch Ngọc Đường —— thế gian sợ là cũng chưa từng có ai trông thấy cái dạng đó của Bạch Ngọc Đường phong lưu thiên hạ một mình ta, lại không nhịn được cười, nhưng ngoài mặt thì vẫn hậm hực.
“Được rồi, Mèo thối, đừng bày cái mặt thối đó ra cho Bạch gia… cho Bạch mỗ xem, nhanh lên một chút, Công Tôn tiên sinh đã dặn, muốn ta coi chừng ngươi ăn hết mấy thứ này.” Bạch Ngọc Đường chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-nguyet-thien-ly/2813634/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.