CHƯƠNG 5
Hắn đã từng, một điệu múa tung ra bốn bề đã không thiếu quan to quý nhân tranh giành nhau đến xem.
Hắn đã từng, lụa tay áo phất tung như mây ra đã khiến biết bao tài tử văn nhân tặng thơ ca tụng.
§
Khi hoa đào kết trái xanh cũng là lúc mùa hè đến.
Thật ra, bất kể có xuân hạ thu đông cũng vậy, trong Cẩm Xuân viên vĩnh viễn chỉ có mùa xuân. Khách cũ đi rồi lại có khách mới đến, chỉ cần hai ngọn đèn ***g đỏ trước cửa vẫn sáng thì dòng ngựa xe vẫn tuôn không dứt, điệu nhạc vũ khúc sẽ không ngừng lảnh lót, tay áo nhẹ nhàng vẫn còn vờn bay như cánh bướm.
Kết thúc điệu múa, Cẩm Tâm phất tay áo về trước, dải tay áo thướt tha vẽ một đường cầu vồng trắng đỏ trong không trung, rồi rơi xuống nền thảm đỏ thẫm viền vàng. Sắc đỏ lóa mắt pha lẫn màu trắng bắt mắt càng tôn lẫn nhau. Cẩm Tâm uốn lượn vòng eo lui về sau vài bước đồng thời thu tay áo lại, tà áo tha thướt kia như hí pháp chảy về tay hắn. Hai tay hắn chắp ra sau, lưng đứng thẳng, lặng người nhìn xung quanh với đôi mắt lấp lánh —
Dưới đài, tiếng cổ vũ vang lên dậy trời.
Khi này Cẩm Tâm mới nhoẻn cười đầy mê hồn, khom người cảm tạ.
“Điệu vũ của Cẩm Tâm đúng là càng ngày càng hay ra đó.”
“Đúng đó, không ai trong phố Thăng Bình này có được bước nhảy mảnh mai tinh tế và vũ điệu uyển chuyển này đâu.”
“Đâu chỉ là phố Thăng Bình, ta cam đoan hết cả phủ Tùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-nguyet-chieu-hong-tran/39726/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.