CHƯƠNG 6
“Kinh Như Phong! Tên họ Kinh kia!”
“Ngươi tỉnh rồi à? Đại phu nói hiện giờ ngươi không thể cử động tán loạn được, cái chân sưng to như chân gấu rồi đó.”
“Chân ngươi mới là thứ chân gấu!”
§
“Tất cả đều tại ngươi, không gì cũng bày đặt ra vẻ nghĩa hiệp làm ta muốn đòi tiền về cũng không được.” Thanh Lạc oán hận trong lòng, cứ sừng sộ với Kinh Như Phong mãi.
Kinh Như Phong điềm đạm trả lời: “Nhưng người đầu tiên ra vẻ nghĩa hiệp không phải là ta.”
Mặt Thanh Lạc đỏ bừng lên, rốt cuộc không mắng lại được câu nào. Lúc ấy cũng không biết vì sao vừa thấy tình trạng thống khổ của ba người nhà đó thì một hơi nhiệt huyết xông tới đỉnh đầu, lúc sau làm gì y hoàn toàn không hay biết, tới khi xong chuyện rồi thì đã quá trễ tràng.
Khi còn ở Cẩm Xuân viên, “lão cha” thường bảo hắn là “đầu óc chậm tiêu.” Kỳ thật cái tật xấu bức xúc này không biết đã hại hắn biết bao lần, nhưng không phải bảo sửa là sửa ngay được. Sau này ngẫm nghĩ lại, căn bản một số chuyện không cần cố chấp đến thế, nhưng khi đó thực sự có nói gì cũng bằng không.
Hai người cũng không nói câu nào. Tối qua mưa xối xả một trận khiến cuộc hành trình phải chậm lại nhưng thật ra cũng không phải lỡ làng gì. Đường đến kinh thành phải tới ba bốn ngày đường nữa, nhưng giờ hai người thân không đồng xu dính túi, đợi tới kinh thành được chắc cũng đói rã cả bọn rồi.
Bất chợt một tiếng cực kỳ bất nhã vang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-nguyet-chieu-hong-tran/39727/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.